Lục Dao không hề phát hiện, vẫn thong dong trở về nhà, còn tôi thì bị chúng nó vây lại đánh hội đồng một trận tơi bời.
May mà có một cảnh sát xuất hiện kịp thời, ngăn không cho bọn chúng tiếp tục ra tay.
Tuy tôi bị đánh đến bầm tím khắp người, trong lòng lại thấy rất vui.
Vì cuối cùng, tôi cũng có thể trả lại cho dì và Lục Dao một chút ân .
Lục Dao thông minh đến mức khiến người ta áp lực, tôi chỉ còn cách nỗ lực gấp đôi mới có thể theo kịp ấy.
Cuối cùng, tôi cũng đạt ước nguyện, thi đậu vào cùng trường đại học với em.
Tôi âm thầm bảo vệ em từ những góc khuất, không để em hay biết.
Tôi chứng kiến em bầu là hoa khôi của trường, thấy em đương với Bạch Cẩm Trình, rồi cuối cùng bước vào lễ đường cùng hắn.
Thấy em có người thương che chở, có một mái ấm hạnh phúc, tôi lặng lẽ rút lui.
Tôi nghĩ, có lẽ em… đã không cần tôi bảo vệ nữa.
Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, dì qua đời vì ung thư giai đoạn cuối.
Lục Dao khóc ngất, còn tôi cũng đau đến xé lòng. Em không nhận ra tôi, chỉ nghĩ tôi là một người họ hàng nào đó.
Lần tiếp theo gặp lại Lục Dao, đã là 11 năm sau.
Tôi thấy em bị người nhà họ Bạch chặn lại trong khách sạn.
Tức giận đến mức đầu óc như muốn nổ tung, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh. Tôi phải dùng chính thân phận của mình để bảo vệ em tốt nhất có thể.
Tôi nghi ngờ Ôn Tử Hàn chắc chắn có liên hệ với nhà họ Bạch, bằng không sao vừa vào đã đứng về phía họ?
Khi tôi thấy rõ gương mặt Lục Dao qua khe cửa, tôi hơi sững người — em không nhận ra tôi nữa rồi.
Cũng đúng thôi, lần cuối em gặp tôi, tôi mới mười bốn tuổi. Sau đó, tôi chỉ luôn ở những nơi em không thể thấy, chưa từng quấy rầy em.
Chính vì thế, khi Ôn Tử Hàn đưa ra những cầu phi lý, tôi đã không kịp ngăn cản.
Nhà họ Bạch quá vô liêm sỉ, dám xé nát thỏa thuận ly hôn! Tôi thật sự muốn nhào lên xé xác bọn họ.
Tôi tưởng Lục Dao sẽ chịu thiệt, khi thấy ánh mắt châm biếm của em, tôi hiểu — mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của em.
Không biết em đã trải qua những gì mới có thể trưởng thành mạnh mẽ như hôm nay…
Sau khi nhà họ Bạch rời đi, tôi vẫn tiếp tục tuần tra trước khách sạn suốt đêm.
Khi em gửi cho tôi toàn bộ video bằng chứng, tôi chỉ muốn lập tức cho bọn họ biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng tôi không thể.
Những bằng chứng này đủ để khiến họ phải ngồi tù cả đời.
Tôi đáng ra phải hiểu từ lâu — ngoài tôi ra, không ai có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Lục Dao.
Những năm tháng còn lại của cuộc đời, tôi sẽ tiếp tục ở bên em.
“Đoán xem ai đây?” – một giọng nữ vang lên từ sau lưng khi ai đó bịt mắt tôi lại.
Là Ninh Tĩnh.
Cô bé năm nào giờ đã thành một nữ thẩm phán, mà vẫn nghịch ngợm như xưa, chẳng có chút dáng vẻ nghiêm nghị trên tòa!
Ngoại truyện Bạch Cẩm Trình:
Tôi tên là Bạch Cẩm Trình, tôi đã trọng sinh!
Kiếp trước, tôi mua ngẫu nhiên 50 dãy số, không ngờ lại trúng một tờ – phần thưởng lên đến 10 triệu tệ!
Tôi không cho ai biết, bí mật trúng giải xong thì về nhà đề nghị ly hôn với vợ là Lục Dao.
Trong thỏa thuận ly hôn: tiền tiết kiệm là của tôi, nhà để lại cho ta.
Con chọn ở với mẹ — là tôi sắp xếp như , sau này nó sẽ thừa kế tài sản của Lục Dao, chẳng phải tôi lời cả đôi đường sao? Tôi thắng hai lần!
Tôi đắc ý khoe với ta rằng mình nhờ năng lực mà trúng giải, và số tiền đó không liên quan đến ta một xu.
Không ngờ ta — có chứ, không những có mà còn phải chia đôi!
Nực ! Số tiền đó là của tôi!
Tôi không thể ngờ rằng con đàn bà đê tiện này lại dám kiện tôi ra tòa.
Cô ta khi tôi mua vé số vẫn còn đang trong thời kỳ hôn nhân, vì tiền thưởng xem là tài sản chung của hai vợ chồng.
Chết tiệt thật!
Tôi rõ ràng nhận tiền sau khi đã ký giấy ly hôn rồi cơ mà!
Chẳng hiểu có phải thẩm phán bị ta mua chuộc hay không, mà lại xử thắng cho ta.
Cả phần thưởng sau thuế của tôi là 8 triệu, tôi còn phải chia cho ta 4 triệu!
Thôi kệ, chia cho ta 4 triệu thì tôi vẫn còn dư kha khá, đủ để tôi và La Lan sống sung sướng một thời gian.
Nói gì thì , với năng lực của tôi, trúng thêm lần nữa là chuyện sớm muộn. Khi đó tôi sẽ càng ngày càng giàu, còn con đàn bà đó sẽ mãi mãi bị tôi bỏ lại phía sau!
Tôi phải chơi vé số gấp đôi mới ! Nếu lần trước tôi mua 10 lần, thì giờ tôi đã có trăm triệu trong tay rồi!
…
Than ôi, đã mấy kỳ rồi mà không trúng.
Chẳng lẽ là tôi xuống phong độ?
Không… là do tôi chưa mua đủ nhiều! Lần sau nhất định phải tăng số lượng!
Thời gian trôi qua như bay. Nửa năm sau, La Lan sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh.
Tôi ngày càng ấy hơn.
Nghĩ lại những gì ấy phải chịu đựng suốt mười mấy năm qua tôi tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh.
Tôi đúng là không ra gì.
La Lan khóc lóc bảo tôi không ấy…
Trời đất chứng giám, tôi thật sự bị oan mà!
Anh ta , nếu tôi ấy, thì hãy để ấy quản lý tiền bạc.
Bạn thấy sao?