Người chồng từng đầu gối tay ấp với tôi, lại chưa từng thấy những gì tôi đã hy sinh. Hắn chỉ biết đòi hỏi vô độ, coi tôi và con như gánh nặng vướng víu.
Thời gian lặng lẽ trôi thêm một ngày.
Trên phố, tang thi ngày càng đông. Những căn nhà chất lượng kém bị chúng vỡ, tiếng kêu gào thảm thiết và mùi máu tanh bắt đầu lan khắp nơi.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng, một thời đại tận thế hỗn loạn và đầy sợ hãi sắp bao phủ toàn thế giới… chiếc kim đồng hồ cuối cùng cũng nhích qua con số 0.
Tiếng chuông lớn vang lên như một luồng ánh sáng rực rỡ, xé tan màn đêm u ám trùm phủ thành phố.
Chỉ trong một đêm, tang thi tan biến.
Nhiệt độ mặt đất trở lại bình thường.
Cứ như ba ngày tận thế ấy chỉ là một giấc mơ dài.
Tôi ôm con , là người đầu tiên đẩy cửa biệt thự bước ra, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành.
Từ biệt thự bên cạnh vang lên giọng hoảng loạn của Triệu Man:
“Anh Cố ơi, dậy mau! Anh mau kìa, tang thi biến mất rồi!”
Cố Minh nằm bò bên cửa sổ, vẻ mặt đầy tự tin:
“Đừng sợ, chỉ là hồi quang phản chiếu thôi. Tận thế sẽ sớm quay trở lại.”
Đúng lúc đó, chiếc xe bọc thép tôi đặt ba ngày trước giao đến trước cửa.
“Chào Cố, chắc cũng thấy ba ngày vừa qua rồi đấy. Để giao hàng đúng hạn, công ty chúng tôi đã chịu thiệt rất lớn, có thể…”
Người giao hàng một tác ngầm, Cố Minh lập tức hiểu ý, khẩy:
“Cần thêm bao nhiêu tiền? Cứ đi, tôi trả hết!”
Tín hiệu điện thoại khôi phục, thành phố dần thức tỉnh.
Cố Minh lập tức mở điện thoại, lướt trong kho ứng dụng, tìm một nền tảng vay tiền mới chưa từng dùng, quét khuôn mặt nhận diện xong liền dứt khoát vay một triệu để thanh toán.
Tôi lạnh lùng hắn quẹt thẻ, ký tên vào giấy nhận hàng. Khóe miệng tôi bất giác cong lên thành một nụ giễu cợt.
Cố Minh đúng là ngu ngốc đến đáng thương.
Một lần trọng sinh đã là đặc ân trời cao ban tặng.
Hắn nghĩ mình là ai, mà lại có thể ưu ái… tận hai lần?
Trí nhớ về “lần trọng sinh thứ hai” kia—là tôi sai người thôi miên gài vào đầu hắn.
Sau khi thế giới hồi phục, tôi nhanh chóng đưa con trở lại cuộc sống bình thường.
Cố Minh vẫn một mực tin rằng trạng yên ổn hiện tại chỉ là “bình yên giả tạo”, nên tỏ vẻ khinh thường khi thấy tôi nộp đơn ly hôn:
“Ly hôn? Lưu Khiết, đừng với tôi là nghĩ ly hôn rồi pháp luật sẽ trừng trị tôi đấy nhé?”
“Tận thế sắp quay lại rồi. Tôi khuyên nên tranh thủ đi gom vật tư tiếp đi, kẻo đến lúc lại phải cầm loa trèo lên sân thượng mà khóc lóc, buồn lắm đó!”
Trong cục dân chính, người xung quanh nghe lời hắn xong đều bắt đầu hoang mang.
Cố Minh thì vẫn điềm nhiên, lạnh lùng tôi:
“Cô bày ra cái bộ mặt chết trôi đó cho ai xem thế? Ly thì ly! Ai sợ ai!”
Hắn cắm cúi ký giấy tờ, vừa ký vừa không quên lời độc địa:
“Nhớ kỹ lời tôi đấy, mang con cút đi càng xa càng tốt. Bằng không, đến khi tận thế thật sự quay lại, người đầu tiên tôi xử lý… chính là !”
[Cạch!]
Nhân viên đóng dấu xác nhận ly hôn.
Tôi vui vẻ cầm quyển sổ hộ khẩu mới màu xanh chẳng buồn liếc Cố Minh lấy một cái, ôm con chạy thẳng đến đồn công an đổi tên.
Con tôi tên là “Cố Tịch” – tôi từng ngây thơ cho rằng đó là “trân quý”, “thương ”.
Nhưng không ngờ, tên này vốn dĩ là Cố Minh đặt với hàm ý “đáng tiếc”.
— Đáng tiếc người mang thai lại là tôi, không phải Triệu Man;
— Đáng tiếc đứa trẻ là con , chứ không phải con trai.
Tôi cho con theo họ mình, đổi tên thành Lưu Hi – “Hi” trong “hy vọng”.
Bạn thấy sao?