Triệu Man nhào vào lòng hắn, ôm mặt ra vẻ hoảng sợ, miệng thì “sợ quá sợ quá”, khoé môi thì rướn lên đến suýt nữa trào cả ra ngoài:
“Anh Cố, hoá ra đây là hậu quả khi bị tang thi cắn, đáng sợ quá đi~ Em sợ lắm đó nha…”
Cố Minh nhẹ nhàng dỗ dành ta, khi về phía tôi đang giãy giụa trong bầy tang thi, ánh mắt hắn lại lạnh lùng đến thấu xương.
Đến giờ, tôi vẫn nhớ rõ biểu cảm ấy—lạnh như băng giá, khiến người ta run rẩy tận đáy lòng.
Tôi không ngăn cản Triệu Man dọn vào biệt thự, bởi tôi biết mình còn việc quan trọng hơn phải .
Huống hồ, Triệu Man là loại đàn bà chỉ biết ghen tuông tranh sủng mà đầu óc rỗng tuếch. Có ta bên tai xúi giục, Cố Minh nhất định sẽ đầu óc nóng lên, ra đủ chuyện phạm pháp.
Tôi muốn tận mắt bọn họ từng bước sa vào vực thẳm.
Đầu tiên, họ nhắn tin khắp danh sách bè trên WeChat để vay tiền, sau đó quét sạch giới hạn tín dụng từ những nền tảng hợp pháp như JD, Alipay…
Nhưng vẫn chưa đủ, họ tiếp tục tải về đủ loại ứng dụng cho vay ngoài luồng, ngay cả tín dụng đen cũng không tha.
Tôi chỉ lặng lẽ đứng hai kẻ kia giở trò.
Kiếp trước, linh hồn tôi phiêu bạt rất lâu nên tôi rõ ràng biết — tận thế sẽ kết thúc sau ba ngày nữa.
Đến khi đó, trật tự lập lại, mọi tội nghiệt đều phải thanh toán!
Thời tiết nóng gay gắt, Cố Minh không chịu ra ngoài, lại càng không nỡ để Triệu Man chịu khổ.
Hắn đưa toàn bộ số tiền vay cho tôi, bắt tôi tiếp tục ra ngoài mua vật tư, đồng thời còn đặt một bữa ăn xa hoa nhất từ nhà hàng gần đó.
Ngay khi tôi vừa rời khỏi, nhân viên giao hàng đã gõ cửa biệt thự.
Tôm hùm, bào ngư, cua hoàng đế… từng món mỹ vị đắt đỏ bày lên bàn ăn.
Chỉ một bữa ăn đã tiêu tốn bốn, năm chục triệu, mà Cố Minh chẳng hề chớp mắt khi thanh toán.
Hắn vung tay hào sảng, quay sang với Triệu Man:
“Chờ đến khi tận thế thực sự đến, mấy tờ tiền này cũng chỉ là giấy lộn! Giờ còn dùng thì cứ hưởng thụ cho thỏa đi!”
Tôi hai kẻ tham lam kia qua camera giám sát, lạnh lùng khép điện thoại lại, nhạt.
Tôi không quá tuyệt —dựa theo khẩu phần hai người trong ba ngày, tôi đã chuẩn bị đầy đủ lương thực chính, rau xanh thịt tươi… để đảm bảo họ không chết đói.
Sau đó, dùng hết số tiền còn lại để đặt mua một chiếc xe bọc thép đắt đỏ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh ba ngày sau, lúc tận thế vừa kết thúc, chiếc xe bọc thép giao đến tận cửa, gương mặt của Cố Minh sẽ trông như thế nào… tôi đã không nhịn bật .
Không ngờ, vừa về đến nhà, tôi liền bị tát một cái nảy lửa.
Cố Minh chỉ thẳng vào mặt tôi chửi rủa:
“Con mẹ nó, chết ở đâu mà giờ mới về? Ra ngoài cả buổi mà chỉ mua từng này? Hay là giấu tiền rồi?!”
Tôi vội lấy bản đặt hàng chiếc xe bọc thép ra, tỏ vẻ ngoan ngoãn:
“Chồng ơi, em nghĩ tận thế có thể sẽ nguy hiểm. Lỡ và Man Man muốn ra ngoài thì có xe cũng tiện hơn chút…”
Hắn giật tờ giấy, tay kia ôm eo Triệu Man, còn nhéo một cái vào mông ta, dâm đãng:
“Bảo bối à, mấy ngày nữa, đưa em ra ngoài trải nghiệm thử ‘thế giới tang thi’ nhé?”
Triệu Man khúc khích, e thẹn nũng nịu, ánh mắt tôi lại đầy độc địa—giống hệt như lần trước, lúc ta dụ Cố Minh nhốt tôi ngoài cửa.
Ánh mắt Cố Minh cũng dần trở nên hung ác.
“Hừ, giờ việc cũng xong rồi, giữ lại cũng chẳng còn giá trị gì.”
“Vợ à, trong nhà chỉ còn bấy nhiêu vật tư thôi, với Man Man còn không đủ ăn, đành để em chịu thiệt …”
Bóng đêm buông xuống, tang thi đột ngột xuất hiện.
Rầm!
Rầm rầm rầm!!
Tiếng va đập dữ dội vang lên từ sân ngoài.
“Aaa! Mẹ ơi, cứu con với——”
Tiếng hét thất thanh của con vang vọng từ ngoài sân.
Tôi hoảng loạn lao tới cửa sổ, chỉ thấy giữa sân xuất hiện một cọc gỗ mới đóng xuống.
Con tôi—đứa bé lẽ ra đang an toàn trong biệt thự bên cạnh—lại bị trói chặt vào cọc, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Ngoài cổng, lũ tang thi ngày một đông, sắp sửa tung cửa vào đến nơi.
Tôi hoảng hốt chạy ra ngoài, liền bị Cố Minh túm cổ áo kéo ngược lại.
Hắn ấn chặt sau gáy tôi, ép tôi đứng trong biệt thự, áp mặt lên tấm kính để rõ mọi chuyện đang diễn ra ngoài sân.
“Vợ à, đừng có kích thế. Em chẳng phải chưa từng thấy tận thế nó như nào sao? Giờ thì xem tận mắt rồi đấy.”
Bạn thấy sao?