Cầm trong tay thẻ căn cước mới và mật khẩu tài khoản vừa ép từ Lâm Đào, tôi lập tức đến ngân hàng rút toàn bộ tiền trong tài khoản chứng khoán.
Một, mười, trăm, ngàn, chục ngàn, trăm ngàn, triệu, chục triệu, trăm triệu…
Bốn trăm bảy mươi sáu triệu ba trăm năm mươi sáu ngàn bảy trăm ba mươi đồng!
Con số mà cả đời tôi chưa từng dám mơ đến, giờ đang hiện rõ ràng trên giao diện tài khoản ngân hàng.
Tài khoản Alipay cũng lập tức chuyển sang giao diện thẻ đen sang trọng dành cho người có số dư khủng.
Những thứ trước đây tôi từng thích vì quá đắt nên buộc lòng phải từ bỏ, giờ đều nằm trong tầm tay.
Cuộc sống cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Nhà, xe, dưỡng già cho ba mẹ, kỳ vọng của gia đình — tất cả những áp lực đè lên tôi suốt bao năm phút chốc tan biến.
Quy luật đời người mà xã hội mặc định — kết hôn, sinh con — từ nay không thể trói buộc tôi nữa.
Tôi có thể bất cứ điều gì mình muốn.
Xe sang, biệt thự, túi xách hàng hiệu, thời trang cao cấp từng minh tinh mặc — tôi đều không ngần ngại tận hưởng.
Tất cả mọi người xung quanh, sau khi biết số dư tài khoản của tôi, đột nhiên đều trở nên hiểu chuyện, hòa nhã, tử tế.
Thì ra đây chính là cuộc đời hoàn hảo mà kiếp trước Phó Thì đã cướp mất của tôi.
Đã nếm trải cảm giác sống như nữ hoàng, tôi càng hận Phó Thì đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng còn chưa kịp đi tìm hắn tính sổ, hắn đã tự mò đến.
Trong phòng VIP sôi của quán bar, không có mùi khói thuốc khó chịu, cả căn phòng trang trí xa hoa đúng theo gu của tôi.
Nhạc thích của tôi phát ra từ quầy bar, chính giữa là vài xinh đẹp đang nhảy múa nóng bỏng.
Xung quanh tôi là mười mấy chàng trai người mẫu cao ráo điển trai đang xoa bóp chân tay, miệng gọi “chị ơi”, “bà xã nhỏ”, vừa trêu vừa nịnh nọt.
Phó Thì lao vào, phía sau là một đám vệ sĩ quán bar đang đuổi theo.
Áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù, trông nhếch nhác không thể tả.
Vừa thấy tôi, hắn sững người đứng tại chỗ, ánh mắt lướt qua dàn trai đẹp bên cạnh tôi rồi dừng lại trên người tôi, tràn đầy bi thương và không thể tin nổi.
Bảo vệ phía sau sợ phiền tâm trạng tôi, vội vàng cúi đầu xin lỗi, định kéo hắn ra ngoài.
Tôi chẳng buồn liếc thêm, quay đầu đi không muốn hắn thêm nữa.
Thế mà Phó Thì lại chỉ tay về phía tôi, hét lên với bảo vệ đang đứng sau:
“Tôi là chồng ấy!”
Câu của Phó Thì khiến đám bảo vệ phía sau lập tức có chút chần chừ, cẩn thận về phía tôi để chờ phản ứng.
Tôi bật thành tiếng vì câu đó.
Kiếp trước, khi tôi vì ta mà vắt kiệt cả cuộc đời, trở thành một bà vợ tàn tạ đến mức phải tự mình tới công ty tìm ta, bắt gặp cảnh ta ngoại – lúc đó ta có gọi tôi là “vợ” đâu?
Khi ấy, trước mặt nhân viên, ta còn lạnh lùng giới thiệu tôi là “bà con dưới quê” nữa kìa. Vậy mà giờ lại nhớ ra mình là chồng tôi?
Tôi vẫy tay ra hiệu cho bảo vệ cho ta vào, rồi Phó Thì đầy vẻ châm chọc.
Anh ta lập tức chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, giọng đầy nịnh nọt xen lẫn hối lỗi:
“Chi Chi, chuyện trước đây là sai, là bị ma mờ mắt. Em tha thứ cho không?”
Quả thật là có thể uốn dẻo mọi loại tư thế vì tiền. Bị tôi chơi một vố đau như mà vẫn có thể mặt dày chạy tới xin lỗi, cầu hòa.
Trước đây sao tôi không nhận ra ta lại “có khí chất” như thế?
Tôi chăm khuôn mặt giả vờ không chút oán giận kia, giọng tôi đầy ẩn ý:
“Ồ, thấy mình sai ở đâu?”
Phó Thì lập tức dò xét sắc mặt tôi, thấy tôi không có vẻ gì là nhớ chuyện kiếp trước, liền đà lấn tới:
“Vợ à, không nên kéo bao nhiêu người tới nhà em ép em cho mượn cổ phiếu. Nhưng thật sự hết cách rồi.”
“Mẹ còn đang bệnh nặng nằm viện chờ tiền cứu mạng, Lâm Đào lại xúi giục , lúc đó hồ đồ quá… vợ ơi, em tha thứ cho không?”
“Anh thật lòng em mà. Mấy đứa con bên cạnh em chỉ nhắm vào tiền của em thôi, lúc đầu tưởng cổ phiếu đó tăng giá thật nên mới muốn em xuống nước chút. Anh không thể rời xa em , thật sự là lỗi của …”
Bạn thấy sao?