Tôi hưng phấn đến mức tim đập rộn ràng, đăng nhập vào tài khoản cổ phiếu thật sự sẽ tăng, thì phát hiện… không thể đăng nhập nữa.
Ngay giây sau, điện thoại của Phó Thì vang lên.
Giọng đắc ý vang bên tai tôi:
“Chi Chi, nếu bây giờ em chịu quỳ xuống cầu xin , nể cũ, không chắc là sẽ không cưới em đâu.”
Chẳng lẽ là ta đã tráo đổi cổ phiếu?!
Sự hoảng loạn hiện rõ trên mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả lưng.
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, tôi lại phải sống lại cuộc đời nghèo khổ như kiếp trước? Ngày nào cũng lo bị đuổi khỏi nhà trọ, nghèo đến mức Tết cũng không có nổi một bộ quần áo mới?
Tôi siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh, thử dò xét Phó Thì ở đầu bên kia điện thoại:
“Gì , định trả lại ba trăm ngàn tôi cho vay à? Cổ phiếu đâu có rớt giá mà?”
Nghe thấy , Phó Thì càng to hơn, giọng đắc ý đến nghẹn thở:
“Con ngốc Chi Chi của ơi, em thật sự tin lời là cổ phiếu sẽ rớt giá à?”
Tiếng cuồng ngạo vang lên cùng giọng phách lối:
“Nói cho em biết nhé, cổ phiếu đó sẽ tăng giá khủng khiếp, kiểu tăng mà em không tưởng tượng nổi! Anh bịa chuyện nó sắp rớt giá chỉ để lừa lấy nó từ tay em thôi. Giờ sắp thành tỷ phú rồi đấy. Nếu giờ em hối hận vẫn còn kịp.”
Giọng điệu ta đầy khinh thường và ngạo mạn.
Tim tôi thắt lại, đập mạnh từng hồi.
Anh ta không hề có vẻ gì là đã biết cổ phiếu đó đã lao dốc rồi cả.
Nếu không phải Phó Thì đã tráo đổi mã cổ phiếu, thì còn ai nữa?!
“Gì , còn chưa nghĩ xong à, Chi Chi? Em chỉ còn nửa ngày thôi đấy. Nửa ngày nữa khi tin trở thành tỷ phú lan ra, sẽ không thèm em nữa đâu. Lâm Đào sớm đã chủ tán tỉnh rồi.”
“Anh chính là cơ hội duy nhất trong cái cuộc đời dốt nát bùn nhão hiện tại của em để vươn đến giới tỷ phú đấy. Nếu em biết điều, mau xé cái giấy nợ ba trăm ngàn đó đi, có khi còn rộng lượng mà tha thứ.”
Phía bên kia điện thoại, Phó Thì vẫn đang tiếp tục gào thét, không chút kiêng dè mà châm chọc sự ngu ngốc của tôi.
Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí để bận tâm đến tên ngu ngốc đó nữa.
Tôi ép bản thân giữ bình tĩnh, bắt đầu rà soát lại tất cả những người đã qua lại với tôi mấy ngày gần đây. Sau khi Phó Thì bị tôi lừa bằng cổ phiếu sắp rớt giá, ta không quay lại lần nào.
Ngược lại, Lâm Đào thì liên tục tới nhà, tìm cớ thăm hỏi và dò chuyện cổ phiếu.
Dù tôi luôn lạnh nhạt, ta vẫn kiên trì đến hỏi han chuyện cổ phiếu suốt.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ ta tin lời ba hoa của Phó Thì, muốn tranh thủ tán tỉnh lại ta nên mới đến dò xem tôi có định đòi lại cổ phiếu hay không. Tôi chỉ giả vờ đau khổ tuyệt vọng, sẽ không dính dáng gì đến ta nữa.
Nhưng nếu Lâm Đào không phải vì Phó Thì mà đến hỏi chuyện cổ phiếu thì sao?
Hôm qua ta còn mang quà đến, ngồi lì trong nhà trọ của tôi rất lâu không chịu về.
Như chợt nhớ ra điều gì, tôi vội vàng lật gối lên kiểm tra.
Chứng minh thư… biến mất rồi.
Tôi lập tức quay lại mở camera đặt đối diện giường.
Quả nhiên, là Lâm Đào!
Cô ta không chỉ lấy chứng minh thư của tôi, còn vào cả máy tính của tôi!
Kiếp trước sau khi kết hôn, Phó Thì từng lấy chứng minh thư và mật khẩu tài khoản chứng khoán của tôi, lợi dụng giấy đăng ký kết hôn để âm thầm chuyển quyền sở hữu tài khoản sang tên ta.
Sau khi giàu có nhờ cổ phiếu của tôi, Lâm Đào – người từng nghèo như tôi – đột nhiên cũng có một trai “con nhà giàu” mà tôi chưa từng gặp bao giờ.
Cuối cùng, sau khi tôi cãi nhau với Phó Thì, chính ta là người ra mặt khuyên tôi quay về, khiến tôi bị Phó Thì siết cổ đến chết.
Lâm Đào rất thân với tôi, biết toàn bộ mật khẩu tôi thường dùng.
Nếu… nếu ta cũng trọng sinh, và biết toàn bộ quá trình Phó Thì giàu lên nhờ cổ phiếu của tôi thì sao?
Tim tôi đập thình thịch, càng nghĩ càng lạnh gáy.
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, kết cục của tôi vẫn y như kiếp trước?!
Không, không đúng.
Kiếp trước ít nhất Phó Thì còn là chồng tôi, có giấy đăng ký kết hôn nên mới thay đổi chủ tài khoản.
Còn Lâm Đào, ta chắc chắn cần chữ ký tay của tôi.
Chỉ với một tấm chứng minh thư, cùng lắm ta chỉ đổi mật khẩu, chứ muốn rút tiền trong tài khoản chứng khoán của tôi thì nằm mơ đi!
Tôi lập tức báo mất chứng minh thư, đồng thời cầu đóng băng toàn bộ tài khoản chứng khoán cũ.
Bạn thấy sao?