Ba năm nhau, tôi từng vì hoàn cảnh khó khăn của mà cảm thông, cố gắng dùng và tiền bạc của mình để bù đắp cho cảm giác an toàn. Đến mức tiền sính lễ cũng không cần, sẵn sàng mang theo hồi môn đã tích góp nhiều năm để kết hôn với , cùng xây dựng tương lai.
Thế mà lại xem cảm và sự hào phóng của tôi là bàn đạp cho bản thân, tự cho rằng là do năng lực của mình khiến tôi “tự nguyện dâng hiến”, rồi tha hồ mưu tính lợi dụng tôi, khiến tôi khốn đốn, liên lụy cả cha mẹ, cuối cùng còn chết tôi.
Đã trải qua tất cả ở kiếp trước, kiếp này, tôi sẽ không để ta có cơ hội nào nữa.
Tôi lạnh lùng vào ánh mắt đầy chắc chắn của Phó Thì, nhạt:
“Đúng , không cưới nữa. Một người chưa cưới đã tính toán từng đồng hồi môn với tôi, tôi nhất định phải cưới à?”
Ôm mã cổ phiếu tương lai sẽ nở thành 4,7 tỷ đi ngủ còn hơn. Ai thèm lấy một gã đàn ông nhỏ nhen tính toán từng đồng một như ta chứ?
Tôi vẻ mặt Phó Thì càng lúc càng hoảng loạn, rồi dứt khoát đứng dậy rời khỏi đó không chút lưu luyến.
Sau đó Phó Thì nhắn tin, gọi điện liên tục, tôi không thèm trả lời.
Vài hôm sau, ta lại mò đến, lần này còn kéo theo cả ông họ học tài chính và một đám đến chặn trước cửa nhà tôi.
Vừa mở cửa, Phó Thì đã quỳ ngay trước mặt tôi:
“Chi Chi, xin lỗi em! Hôm đó ở nhà hàng, thật sự không có ý tính toán tài sản của em. Là vì mã cổ phiếu đó thật sự sắp rớt giá! Anh đưa họ đến đây, ấy có thể chứng minh!”
“Anh muốn cổ phiếu đó cũng chỉ vì muốn mang đi vay tiền chữa bệnh cho mẹ trước khi nó rớt giá thôi. Anh không cố ý giấu em, Chi Chi à, chỉ sợ nếu ra, em sẽ chê nghèo mà không chịu cưới …”
Gương mặt điển trai đầy nước mắt, Phó Thì quỳ dưới đất, đau khổ van xin tôi.
Nếu không biết rõ bản chất thật sự của ta, có khi tôi cũng sẽ cảm .
Những người vây quanh Phó Thì lập tức không nổi nữa, có người nhảy ra nửa chỉ trích, nửa khuyên nhủ tôi:
“Lưu Chi, thu liễm một chút đi, bây giờ tìm đâu ra người đàn ông như Phó Thì, hết lòng hết dạ với như ?”
“Đúng đó, chỉ là nghèo một chút thôi, chứ đối với thì tốt quá rồi, người như không dễ gặp đâu.”
Ngay cả “ thân” trên danh nghĩa – Lâm Đào – người kiếp trước từng dụ tôi quay lại để rồi bị Phó Thì , cũng đứng đó chỉ trích:
“Phải đó, Chi Chi, Phó Thì tài năng như , sau này chắc chắn sẽ cho cậu một cuộc sống tốt. Cậu đưa cổ phiếu đó cho ấy, ấy nhất định sẽ nhớ ơn cậu cả đời.”
Thật đúng là đến tay trắng, chỉ muốn ăn chùa không biết ngại.
Tôi lạnh lùng từng gương mặt trước mặt, không ai thấy mình đáng xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy buồn .
“Các người có biết lô cổ phiếu đó trị giá bao nhiêu không mà mở miệng ra là đòi?”
“Tôi còn chưa cưới, mà miệng đã há ra đòi ba trăm ngàn tài sản trước hôn nhân, không cần bảo đảm gì hết. Nghĩ tôi là con ngốc chắc?!”
Phó Thì đang quỳ trên đất nghe đến đây sắc mặt cứng đờ, cố ra vẻ nghẹn ngào để thề thốt:
“Chi Chi, em tin đi. Anh chỉ cần tiền để vay gấp chữa bệnh cho mẹ thôi. Sau này cưới nhau rồi sẽ đối xử tốt với em, trả hết cho em. Em giúp đi mà.”
Người xung quanh nghe liền mủi lòng, lộ vẻ không đành lòng, bắt đầu khuyên nhủ:
“Chi Chi à, hai người nhau bao lâu rồi, cũng tính cưới mà, mạng người là quan trọng nhất chứ.”
Ha, hay thật đấy.
Một đám người chặn trước cửa nhà tôi, không có ý định rời đi. Phó Thì nghe thấy mọi người đều bênh vực mình thì tôi với ánh mắt đắc ý đầy ngụ ý.
Tôi cả đám người trước mặt, đột nhiên bật .
Không phải muốn cái mã cổ phiếu chắc chắn sẽ rớt giá kia sao? Vậy thì cho luôn.
Giờ cũng chỉ còn bảy ngày là đến ngày mở sàn.
“Được thôi, cổ phiếu đó có thể đưa cho ta đi cầm cố. Nhưng ít nhất tôi phải có giấy nợ, lỡ sau này cảm có vấn đề thì sao? Hiện tại tôi cũng không còn muốn cưới ta nữa.”
Phó Thì vẫn muốn giãy giụa, tôi dứt khoát chốt:
“Viết xong giấy nợ, đi công chứng, tôi lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phiếu.”
Cuối cùng, ta cũng viết giấy nợ.
Tôi dùng cổ phiếu sắp rớt giá để đánh lừa Phó Thì, sau đó về nhà, ngày đêm canh chừng cổ phiếu thật sự sẽ tăng.
Ba ngày.
Hai ngày.
Một ngày.
Cuối cùng cũng đến.
Bạn thấy sao?