Dọn dẹp nhà cửa sau khi chuyển nhà, tôi vô phát hiện một thùng đầy vàng miếng mà chồng tôi giấu kín.
Lúc đó tôi mới biết, cổ phiếu tôi từng đầu tư đã tăng giá chóng mặt, công ty cũng đã niêm yết thành công.
Thế mà lại lừa tôi rằng đã lỗ sạch, còn lén lấy CMND của tôi đi đổi tên tài khoản cổ phiếu sang tên .
Tức giận đến không chịu nổi, tôi xông thẳng đến công ty tìm tính sổ.
Ai ngờ phát hiện, mỗi ngày ra khỏi nhà không phải đi , mà là hẹn hò mặn nồng với mấy mẫu trẻ, nghiên cứu “bí ẩn cơ thể”.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, đang huênh hoang trước mặt mẫu mặc đồ hở hang:
“Vợ tôi á? Chỉ là một con ngu chính hiệu thôi! Làm sao mà sánh với em chứ?”
Tôi thấy buồn nôn, lập tức quay người bỏ đi, Phó Thì đã kịp phát hiện ra tôi, hoảng hốt đuổi theo.
Anh quỳ xuống cầu xin, bộ tịch, tìm mọi cách bịt miệng tôi.
Nhưng khi dụ dỗ tôi về nhà, lại siết cổ tôi đến chết.
“Chi Chi, bây giờ có tiền, có người , tuyệt đối không thể chia cho em một đồng nào, càng không thể để em mất mặt !”
Giọng gào đầy độc ác của vang lên bên tai tôi cùng cảm giác nghẹt thở đến tận xương tủy.
“Vì , vì chồng em, em cứ chết đi nhé!”
…
Khi tỉnh lại, trước mắt tôi là màn hình vi tính chi chít mã cổ phiếu nhấp nháy.
Bên tai là giọng nhiệt của Phó Thì:
“Vợ à, em chọn mã nào cũng hết!”
01
Cảm giác nghẹt thở lúc bị siết cổ ở kiếp trước còn chưa tan đi, giọng như ác ma của kẻ sát nhân đã lại vang lên bên tai tôi.
Tôi rùng mình một cái theo phản xạ.
Quay đầu , gương mặt quen thuộc của Phó Thì hiện lên, biểu cảm lại đầy ân cần lạ thường.
Trên màn hình trước mặt là loạt mã cổ phiếu nhấp nháy liên tục, góc phải trên còn đang đếm ngược thời gian khóa lệnh: chỉ còn hai mươi phút.
Ánh mắt dính chặt lấy tay tôi đang cầm chuột, như thể chỉ chực chờ giành lấy để giúp tôi chọn ra cổ phiếu sắp tăng hàng nghìn lần.
Hoàn toàn không giống vẻ thờ ơ lúc trước.
Anh cũng trọng sinh rồi, người trước mặt chính là kẻ đã tôi ở kiếp trước!
Nhận ra điều này, bàn tay tôi siết chặt con chuột theo bản năng, ngọn lửa căm hận vì bị lừa dối suốt đời rồi còn bị bùng cháy dữ dội trong tim.
Thấy tôi mãi không chọn, Phó Thì bắt đầu sốt ruột, thúc giục:
“Vợ à, chọn nhanh đi, ngẩn người gì ?!”
Anh còn muốn tôi giúp chọn ra cổ phiếu sẽ tăng gấp nghìn lần ở kiếp trước, rồi lại lừa hết số tiền thuộc về tôi để sống sung sướng cả đời.
Tôi hận không thể lột da xé xác , hiện giờ tôi không đánh lại , hơn nữa trong căn phòng trọ này cũng chỉ có hai người chúng tôi.
Tôi cố giữ nguyên vẻ mặt, và thử dò ý:
“Em đâu có rành mấy chuyện cổ phiếu đâu, thôi bỏ đi , đỡ phải lỗ. Mấy năm nay em vất vả lắm mới dành dụm chút tiền của hồi môn mà.”
Nghe tôi từ chối, sắc mặt Phó Thì tối sầm lại, vẫn cố gắng nặn ra nụ để khuyên nhủ:
“Vợ à, bây giờ đang là thị trường bò, đầu tư kiểu gì cũng lời. Em cứ tin , chọn đại một mã đi, kiểu gì cũng có lãi.”
“Chẳng phải em sẽ chọn giúp một mã sao? Với hình này thì thua thế nào .”
Ánh mắt đầy mong chờ của cứ đảo qua lại giữa bàn tay tôi và dãy mã cổ phiếu, liên tục hối thúc:
“Chọn nhanh đi vợ à.”
“Chọn đại một mã là rồi.”
Thân hình cao lớn của Phó Thì chắn ngay trước mặt tôi, trong mắt là sự tham lam không thể che giấu.
Mà chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là hết giờ giao dịch.
Tôi biết nếu hôm nay không chọn, sẽ không để tôi yên.
Tôi đưa tay, dưới ánh mắt trông chờ của , chọn đại một mã cổ phiếu.
Muốn tôi chọn đúng à? Vậy tôi chọn cái tệ nhất!
Đợi rời đi rồi tôi sẽ lén mua lại mã đúng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, giọng lạnh lẽo vang bên tai tôi:
“Vợ à, em chọn sai rồi phải không?”
Hỏng rồi.
Bạn thấy sao?