Tôi xoay người, chỉ thẳng vào những kẻ vừa rồi đã ra tay đánh tôi, hoặc từng buông lời sỉ nhục tôi, giọng lạnh như băng vang lên:
“Những kẻ hôm nay đã từng tôi bị thương — tôi, Tần Nhã Duệ, sẽ không bỏ qua một ai!”
“Khu vực trước cửa hàng trang sức này và toàn bộ đoạn phố xung quanh đều có hệ thống camera giám sát độ phân giải cao.”
“Các người bây giờ tự đến đồn công an đầu thú, có thể còn hưởng khoan hồng.”
“Nếu để đội ngũ pháp lý của tôi ra tay — thì đến lúc đó, hậu quả tự gánh lấy!”
Nói xong, ánh mắt tôi lạnh lùng chuyển sang mấy nhân viên bán hàng từng buông lời nhục mạ, đẩy kéo tôi lúc nãy — cùng với tên phó quản lý Vương xu nịnh kia.
Giọng tôi không mang lấy một chút cảm nào, rắn rỏi mà dứt khoát:
“Tất cả các người, từ giờ phút này, chính thức bị Chân Ái Jewelry sa thải.”
“Thu dọn toàn bộ đồ cá nhân, lập tức cút khỏi nơi này!”
Nghe , mấy người đó lập tức tái mặt, như sét đánh ngang tai.
Khuôn mặt từ đỏ chuyển trắng, rồi ào ạt chen lên phía tôi, khóc lóc cầu xin.
“Chủ tịch Tần, tôi sai rồi! Tôi mới vào ở Chân Ái chưa bao lâu, thật sự không nhận ra là bà chủ!
Xin rộng lượng tha thứ, đừng đuổi việc tôi… trong nhà tôi còn có cha mẹ già và con nhỏ cần nuôi nữa mà!”
“Đúng , Chủ tịch Tần!
Chúng tôi thật sự không cố ý… tất cả là do Chu Từ Dung cả đấy!
Cô ta từng nhiều lần tới đây với Tổng giám đốc Trịnh, luôn miệng tự xưng là ‘phu nhân’, chúng tôi là cấp dưới, nào dám nghi ngờ thân phận của ta!
Xin cho chúng tôi một cơ hội nữa đi!”
Tôi lặng lẽ đám người đang khóc lóc quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt lãnh đạm như băng.
Trong lòng tôi không có lấy một tia mềm lòng. Không giận dữ, cũng chẳng thương .
Chỉ là lạnh, rất lạnh.
Bởi vì tôi biết, những kẻ chỉ biết mặt mà hành xử, khi thời thế thay đổi, cũng sẽ nhanh chóng quay đầu cắn ngược lại chủ mới của mình.
Những người như … giữ lại, chỉ là tai họa ngầm.
“Chân Ái Jewelry – cái tên này mang hàm ý ‘ chân thật’.
Triết lý mà chúng tôi luôn gìn giữ là: ‘Tình vĩnh cửu, phục vụ tận tâm’.”
“Dù khách hàng là ai, xuất thân thế nào, ăn mặc ra sao – chỉ cần bước chân vào cửa hàng của Chân Ái, thì ấy chính là khách của chúng tôi.”
“Chẳng lẽ vì người ta ăn mặc đơn giản, không phô trương thân phận, các người liền mặc sức giễu cợt, phân biệt đối xử, dùng ánh mắt khinh người để đánh giá sao?”
“Những người lao bình thường, công ăn lương… chẳng lẽ họ không có quyền theo đuổi cái đẹp, theo đuổi ?”
“Tình của họ… chẳng lẽ không xứng đáng một món trang sức biểu tượng vĩnh hằng?”
“Chân Ái Jewelry không cần những kẻ chỉ biết luồn cúi, xu nịnh theo chiều gió như các người! Cút ra khỏi đây ngay!”
Mấy người kia vẫn nước mắt nước mũi cầu xin, thấy tôi kiên quyết không lay chuyển, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ bước đi, cứ vài bước lại ngoái đầu lại, đầy hối hận và tuyệt vọng.
Ngay lúc ấy, tên phó quản lý Vương – kẻ vẫn luôn nấp sau đám đông định đánh lừa mọi chuyện trôi qua – bỗng hét lên như bị dẫm phải đuôi:
“Cô không có quyền đuổi tôi! Tôi là do chính Tổng giám đốc Trịnh bổ nhiệm mà! Tôi còn là họ xa của Chu Từ Dung đấy!
Chính miệng ta đã hứa với tôi – chỉ cần tôi về ở Chân Ái chăm chỉ việc, ta sẽ lo cho tôi thăng tiến vù vù!
Cô dựa vào đâu mà đuổi là đuổi?!”
Nghe , tôi không nhịn khẽ mỉa.
Xem ra tên này đúng là ngu ngốc không biết thời thế, đến giờ còn chưa nhận ra mình đã bám nhầm người, chọn nhầm phe.
Tôi đang định gọi bảo vệ tống hắn ta ra ngoài cùng đám người kia, thì cửa hàng trưởng thật sự – Trần quản lý – cuối cùng cũng chen vào giữa đám đông, mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Vừa thấy tôi, ánh mắt ông ta như gặp cứu tinh, giọng nghẹn lại gần như muốn khóc:
“Chủ tịch Tần… Cuối cùng cũng về rồi!
Nếu không về kịp… Chân Ái Jewelry của chúng ta… sẽ thật sự bị tên họ Vương đó cho sụp đổ mất!”
Trong tiếng kể đứt quãng đầy phẫn uất và lo sợ của ông ấy, tôi dần dần xâu chuỗi lại toàn bộ sự thật đã xảy ra suốt thời gian tôi vắng mặt…
Bạn thấy sao?