Trừ khi đầu óc có vấn đề hoặc là mất trí thì mới ra chuyện ngu xuẩn như !”
Chu Từ Dung vẫn chưa cam lòng, còn muốn nhào đến khóc lóc cầu xin.
Nhưng Trịnh Trác Nam lại chẳng thèm ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng liếc sang bằng ánh mắt đầy cảnh cáo, gằn từng chữ:
“Biến ngay cho tôi!
Cô còn thêm một câu vớ vẩn nào nữa, tôi sẽ cắt hết khoản tài trợ, đuổi và đứa nghiệt chủng trong bụng về quê, từ đâu đến thì về lại đó cho tôi!”
Tôi cái vẻ mặt chính nhân quân tử, giọng điệu đầy đạo lý của Trịnh Trác Nam mà không khỏi bật trong lòng.
Nếu không phải tôi tận tai nghe thấy từng câu từng chữ hắn với Chu Từ Dung trong điện thoại…
Nghe hắn gọi ta “bảo bối ngoan”, giọng dịu dàng như mật rót vào tai…
Có lẽ giờ này, tôi còn có thể bị hắn gạt thêm lần nữa bởi mấy lời “thâm ” đầy kịch bản kia!
Thời đại học, Trịnh Trác Nam thực sự đã theo đuổi tôi suốt ba năm trời một cách cuồng nhiệt.
Mỗi sáng sớm, dù mưa gió thế nào cũng kiên trì mang bữa sáng đến cho tôi.
Buổi tối thì luôn kiên nhẫn đứng chờ ngoài cổng thư viện để cùng tôi về sau khi tan học.
Thậm chí, ta không ngại một ngày hai công việc bán thời gian, chắt chiu từng đồng, chỉ để mua cho tôi những món quà xa xỉ mà lúc ấy tôi vẫn cho là quá đỗi đắt đỏ.
Tôi từng nhiều lần khuyên đừng quá vất vả, đừng mua những món đồ hào nhoáng đó nữa vì thấy việc đến kiệt sức.
Thế , ta luôn nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên định, một câu đầy hào khí:
“Nhã Duệ, là đàn ông, đã là đàn ông thì phải nỗ lực hết mình để mang đến cho người phụ nữ mình thương nhất cuộc sống tốt đẹp nhất trên đời.”
“Nhã Duệ, hiện giờ chẳng có gì trong tay, tin với sự chăm chỉ và tài năng của mình, một ngày nào đó sẽ thành công, sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”
Chính những lời đó, từng bước một khiến tôi lạc lối trong cái gọi là “chân ” mà Trịnh Trác Nam khéo léo dệt nên.
Tôi thậm chí không tiếc vỡ mối quan hệ thân thiết với cha – người luôn thương tôi vô điều kiện – chỉ để ở bên người đàn ông mà tôi tin rằng xứng đáng để gửi gắm cả đời.
Cuối cùng, tôi cũng toại nguyện, trở thành vợ của người mà mình từng nghĩ là “nửa kia định mệnh”.
Thế tôi không ngờ rằng… mới chỉ ba năm sau ngày cưới, chữ “Song hỷ” đỏ chót dán nơi đầu giường trong căn nhà mới còn chưa phai màu…
Những lời thề non hẹn biển mà ta từng ra đã tan biến sạch sẽ, như thể chưa từng tồn tại.
Chỉ tiếc rằng… ta lại quá vội vàng.
Nếu như chịu chờ thêm mười năm, tám năm nữa thôi…
Biết đâu, thực sự có thể đứng vững trong Tập đoàn Huy Hoàng, rồi âm thầm dùng đủ loại thủ đoạn che giấu để từ từ thôn tính toàn bộ công ty.
Bởi vì, ai mà lại đi đề phòng một “người chồng tốt” — người luôn chăm chỉ, tận tụy trong công việc, lại dịu dàng, săn sóc đến từng chi tiết nhỏ trong đời sống hằng ngày của vợ mình — cơ chứ?
Tôi không muốn tiếp tục diễn trò lố bịch buồn nôn này với hắn nữa.
Tôi bất ngờ vung tay lên, dốc toàn bộ sức lực, tát mạnh một cái nảy lửa lên gương mặt giả tạo kia:
“Trịnh Trác Nam! Anh mà không đi diễn viên thì đúng là uổng phí thiên phú đấy! Diễn đạt lắm!
Tôi suýt chút nữa… đã bị cho cảm rồi!”
05
Năm dấu tay đỏ hằn rõ rệt như máu lập tức in lên má trái điển trai của Trịnh Trác Nam.
Hắn theo phản xạ đưa tay ôm lấy gò má bỏng rát, trong đáy mắt lướt qua một tia âm trầm và căm độc rất nhanh, không thoát khỏi ánh của tôi.
Tôi không cho hắn cơ hội mở miệng biện hộ hay phản ứng.
Dứt khoát rút từ trong túi ra chiếc điện thoại dự phòng, bấm gọi thẳng đến số của Giám đốc Nhân sự công ty:
“Giám đốc Trương, ngay lập tức gửi thông báo với danh nghĩa Hội đồng quản trị, chính thức bãi nhiệm toàn bộ chức vụ đại diện của Trịnh Trác Nam tại Tập đoàn Huy Hoàng — bao gồm cả cái gọi là ‘quyền Tổng Giám đốc tạm quyền’.
Hiệu lực lập tức.
Yêu cầu ta nhanh chóng hoàn tất thủ tục bàn giao, rồi cút khỏi Tập đoàn cho tôi!”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Trịnh Trác Nam liền xám ngoét như tro tàn.
Khuôn mặt hắn đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.
Hắn há miệng định điều gì đó, như muốn van xin hay giải thích.
Nhưng tôi thậm chí chẳng thèm hắn lấy một cái.
Bạn thấy sao?