Vậy mà Trịnh Trác Nam lại mở miệng đòi lấy một nửa cổ phần? Thật đúng là rắn nuốt voi, nằm mơ giữa ban ngày! Cái dạ dày của hắn, có lớn quá không ?
“Trịnh Trác Nam, ngoại trong thời kỳ hôn nhân, lỗi rõ ràng ở phía . Giờ còn dám đứng đây mặc cả đòi chia tài sản? Cái mặt bằng gì ? Thép không gỉ à?”
“Đã thế thì chẳng còn gì để nữa. Gặp nhau tại tòa đi! Tôi sẽ để đội ngũ luật sư của mình mang hết bằng chứng ngoại và cả nghi án biển thủ tài sản công ty ra trình trước thẩm phán!”
Tôi vừa xoay người định rời đi, thì Chu Từ Dung – nãy giờ vẫn đứng im bên cạnh – bỗng như phát điên lao tới, túm chặt lấy tay tôi, gào lên the thé:
“Tần Nhã Duệ! Cô nhiều tiền như , tại sao lại phải tính toán chi li đến thế?! Anh Trác Nam đã ở bên trọn sáu năm! Hầu hạ như một kẻ hầu người hạ suốt sáu năm trời! Cho dù có bao nuôi một trai bao đi nữa, sau sáu năm thì cũng nên thanh toán xong tiền bao dưỡng rồi chứ?!”
“Hơn nữa, mấy năm nay, Trác Nam chẳng phải cũng giúp công ty kiếm lợi nhuận đó sao? Dựa vào cái gì mà bắt ấy phải tay trắng ra đi?! Cô đúng là đồ đàn bà ác độc, rắn rết đội lốt mỹ nhân!”
Ánh mắt tôi lập tức lạnh như băng, sắc tựa dao cắt.
Tôi từng thấy nhiều kẻ không biết xấu hổ, chưa từng gặp ai trơ trẽn, đảo ngược trắng đen như hai người này!
Còn dám ví hắn là “trai bao”? Nói tới “tiền bao dưỡng”? Thì ra suốt bao năm nay, Trịnh Trác Nam chỉ đang đóng kịch!
Đóng vai một gã thấp hèn biết nịnh bợ, tìm mọi cách lấy lòng tôi, dùng mọi thủ đoạn để lừa gạt tôi…
Rốt cuộc, tất cả chỉ vì tiền bạc và địa vị nhà họ Tần!
Xem ra, lúc trước tôi nâng ta lên vị trí quyền Tổng giám đốc Tập đoàn Huy Hoàng, đúng là đã quá thiệt thòi cho ta rồi!
Với cái tài hầu hạ người, lừa gạt người đạt tới mức thuần thục như thế, nếu đặt vào thời cổ đại ở các thanh lâu kỹ viện, e rằng ta đã sớm trở thành hoa khôi nổi danh kinh thành!
“Trịnh Trác Nam, đã tự cho mình quý giá đến thế, hôm nay chúng ta cứ thử tính sổ cho rõ ràng một lần đi!”
Nói xong, tôi lạnh lùng liếc từ đầu đến chân bộ dạng bảnh bao của hắn.
Bộ vest cao cấp may đo ôm sát người, đúng là khiến dáng vẻ tên mặt người dạ thú này trông ra dáng doanh nhân thành đạt lắm.
“Chiếc Bentley Mulsanne bản cao cấp đang đậu ngoài bãi xe bệnh viện, giá thị trường ít nhất cũng bốn trăm triệu, có phải quẹt thẻ phụ của tôi để mua không?
Còn đống quần áo, giày dép, đồng hồ hàng hiệu mà mỗi quý đều tậu thêm, các khoản chi tiêu ăn chơi tiệc tùng hằng ngày, rồi cả số tiền lén lút chuyển cho đứa em trai vô tích sự mua nhà cưới vợ, cũng đều lấy từ thẻ của tôi đúng không?”
“À đúng rồi, còn cả Chu Từ Dung mà đã ‘tận tâm trợ giúp’ nữa kìa.”
Ánh mắt tôi chậm rãi rơi lên người Chu Từ Dung.
Cô ta đang mặc một chiếc váy liền thân Chanel mẫu mới nhất mùa này, tay xách túi Gucci phiên bản giới hạn, cổ tay còn đeo chiếc vòng tay cỏ bốn lá kinh điển của Van Cleef & Arpels.
“Ước tính sơ sơ, mỗi tháng chu cấp cho ta tiền sinh hoạt cũng không dưới mười triệu.
Cộng thêm những món trang sức, quần áo hàng hiệu, túi xách xa xỉ mà tặng, lặt vặt cộng lại chắc cũng không dưới trăm triệu đâu nhỉ?
Trịnh Trác Nam, đúng là rộng tay với Chu này quá nhỉ, sâu nghĩa nặng thật đấy!”
Chu Từ Dung thấy ánh mắt tôi sắc như dao chằm chằm vào mình, liền theo bản năng rụt người nép sau lưng Trịnh Trác Nam, ánh mắt dao lẩn tránh, lắp bắp biện giải:
“Cái… cái này đều là do Trác Nam thấy em đang mang thai, cơ thể mệt mỏi, nên mới đặc biệt mua tặng em…”
Nghe đến đây, tôi không nhịn bật thành tiếng:
“Đúng là vất vả thật đấy! Ngày ngày dốc hết tâm cơ leo lên giường chồng tôi, bày mưu tính kế để có thai với ta, thì ta đúng là nên hậu đãi một chút rồi. Nhưng không sao, mấy khoản tiền đó, tôi sẽ không thiếu một xu mà trừ thẳng vào phần ‘tài sản chung vợ chồng’ của ta!”
“Trịnh Trác Nam không phải vẫn luôn tự nhận mình là người có khí phách, có trách nhiệm sao? Chắc cũng không đến mức mua quà cho tiểu tam mà còn phải tiêu tiền của vợ nhỉ? Dù sao thì, tôi – người vợ danh chính ngôn thuận của ta – còn chưa từng tiêu của ta một xu nào kia mà!”
Câu ấy khiến Trịnh Trác Nam đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt tuấn tú hết xanh rồi lại trắng, biểu cảm liên tục thay đổi, đặc sắc vô cùng.
Mãi một lúc sau, hắn mới cố gắng nặn ra một nụ còn khó coi hơn khóc, định dỗ dành cho qua chuyện:
“Thôi mà, thôi mà, Nhã Duệ, là lỗi của chồng, chưa? Anh… lúc đó chỉ vì nể mặt bà con đồng hương ở quê, mềm lòng nhất thời, mới chăm sóc Từ Dung nhiều một chút, khiến em hiểu lầm…”
“Anh biết em là đang ghen với Từ Dung nên mới ra những lời giận dỗi như . Anh đảm bảo với em, chờ khi con trong bụng Từ Dung chào đời bình an, mình sẽ đưa nó về nhà mình nuôi, để em chăm sóc, không?”
“Như , em vừa không phải trải qua mười tháng mang nặng đẻ đau, cũng chẳng cần chịu nỗi khổ khi vượt cạn, mà vẫn có thể nhẹ nhàng mẹ, có ngay một đứa con trai kháu khỉnh bụ bẫm – như thế chẳng phải rất tốt sao?”
“Còn những món đồ mà trước đây tặng cho Từ Dung, thì coi như là chúng ta bù đắp và cảm ơn ấy thôi. Em là Chủ tịch tập đoàn Huy Hoàng, một bà chủ tài sản hàng trăm tỷ, đừng vì mấy chuyện vặt mà giận dỗi trẻ con nữa, không?”
“Anh đối xử với em tốt như , em thật sự nỡ lòng ly hôn, vỡ cái gia đình này sao?”
“Hơn nữa, Tập đoàn Huy Hoàng hiện đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, mọi lĩnh vực kinh doanh đều khởi sắc.
Nếu lúc này công ty mất đi một người lèo lái dày dạn kinh nghiệm như tôi, chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn ngay lập tức! Nhã Duệ, em cũng không muốn tận mắt cơ nghiệp mà ông và cha em đã vất vả dựng suốt hai thế hệ bị hủy hoại trong chốc lát chứ?”
Tôi bật lạnh lùng, Trịnh Trác Nam mà trong lòng chỉ thấy buồn nôn từng cơn.
Chỉ vì muốn giữ cho hắn chút tự tôn rẻ tiền và cái gọi là “thể diện đàn ông”, suốt những năm qua tôi đã luôn ra sức nâng đỡ hắn trước mặt người ngoài, công khai tuyên bố hắn mới là người nắm quyền thực sự của Tập đoàn Huy Hoàng – là Tổng giám đốc điều hành.
Tôi thậm chí còn không tiếc dùng đến các mối quan hệ và nguồn lực cá nhân, âm thầm giúp hắn liên kết quan hệ, ký không ít đơn hàng béo bở, tạo điều kiện để hắn nhanh chóng xây dựng cái gọi là “uy tín” trong nội bộ công ty.
Vậy mà không ngờ, chính vì thế mà hắn lại thật sự ảo tưởng, kiêu ngạo đến mức cho rằng bản thân là thiên tài hiếm có trăm năm, cuồng vọng tin rằng Tập đoàn Huy Hoàng không có hắn sẽ không thể vận hành !
Tôi không chịu nổi bộ mặt dối trá đáng ghê tởm ấy thêm nữa, lập tức tung một cú đá mạnh vào ngay ống chân hắn, khiến hắn khụy xuống vì đau.
Ngay sau đó, tôi lại vung tay tát mạnh thêm một cái vào bên còn lại của khuôn mặt hắn!
“Trịnh Trác Nam! Cút ngay khỏi mắt tôi, dẫn theo con tiểu tam này biến khỏi công ty của tôi! Nếu không, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, kiện hai người tội cố ý thương tích và tống tiền “.
Bạn thấy sao?