“Anh Trì Chu, ý em là… nếu, nếu như…”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Ánh mắt hơi nheo lại, chờ tôi tiếp.
“Nếu em muốn vay … năm trăm vạn, có sẵn lòng cho vay không?”
Ánh mắt lập tức lạnh đi, co rút lại một nhịp.
“Cô vừa gì?”
Chỉ một ánh đó thôi, tôi đã hiểu — hoàn toàn không thể.
Anh có rất nhiều tiền, sẽ không bao giờ đưa cho tôi.
Đó là điều tôi đã học từ ba năm trước, khi tôi đập đầu đến nỗi máu thịt be bét, mà vẫn ngoảnh mặt ngơ.
Tôi nhanh chóng nở một nụ .
“Không có gì đâu, chỉ là chút thôi.”
“Trễ rồi, còn bận sao? Em về phòng ngủ trước đây.”
11
Về đến phòng.
Rõ ràng rất mệt, tôi lại không hề buồn ngủ.
Trong phòng có một cánh cửa nhỏ thông ra khu vườn phía sau.
Tôi mở cửa, bước ra ngoài.
Sân sau vẫn còn sáng đèn.
Tôi ngồi xuống ghế đá, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, một con bướm bay đến, nhẹ nhàng đậu lên mu bàn tay tôi — nơi vẫn còn vết xước từ hôm nay, khi bị xô ngã vào kính ở quán bar.
Cánh bướm khẽ lay trên miệng vết thương, như đang nhẹ nhàng liếm lấy, an ủi.
Tôi chống cằm, rón rén nó.
Là người thân trở về rồi sao? Là mẹ… hay cha?
Sau khi nhà họ Chu sản, cha tôi bị điều tra vì tội danh kinh tế và bị kết án tù.
Mẹ tôi thì vốn đã mang bệnh, không chịu nổi cú sốc mà lặng lẽ qua đời.
Sau khi cha vào tù, tôi có đến thăm một lần.
Ông râu ria xồm xoàm, gầy đến mức không nhận ra.
Không lâu sau, ông tự sát trong tù.
Con bướm đã liếm đủ, khẽ vỗ cánh bay đi.
Tôi cũng đứng dậy, quay trở lại phòng.
Không ngoài dự đoán.
Ngay lúc ấy, đèn trong thư phòng vừa tắt.
12
Sáng sớm hôm sau, tôi chợt nhớ ra một chuyện, liền lên lầu tìm Lục Trì Chu.
Anh đang nghe điện thoại trong phòng ngủ.
“Mẹ à.”
“Trì Chu, ba con đã xử lý xong công việc ở nước ngoài rồi, mấy hôm nữa chúng ta sẽ về nước. Về rồi sẽ hẹn nhà họ Đường ăn một bữa, tranh thủ lễ đính hôn cho con và Uyển Nhi trước.”
Tôi vội vàng lùi lại, nhanh chóng xuống lầu.
Suốt cả ngày hôm đó, Lục Trì Chu không ra khỏi nhà.
Tôi qua tờ lịch, thì ra hôm nay là cuối tuần.
Đến tối, lại tôi.
“Ra ngoài với tôi một chuyến.”
Tôi ngạc nhiên: “Đi đâu ?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Tôi về phía bà nội đang nằm trên giường, rồi khẽ lắc đầu.
“Anh không muốn đi?”
13
Cuối cùng tôi vẫn theo Lục Trì Chu ra ngoài.
Trên xe, điều hòa bật rất lạnh, tôi gần như run rẩy, vẫn cố nhịn.
Đến nơi, đó là một câu lạc bộ sang trọng.
Anh xuống xe, đi thẳng vào trong.
Tôi lặng lẽ đi theo, vừa bước vào đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Ánh mắt tôi dần lạnh đi, đầy tức giận.
Trong phòng, toàn là những người trước đây từng đối đầu gay gắt với tôi.
Lần đầu tiên, tôi không nhịn mà trừng mắt .
“Lục Trì Chu, có ý gì đây?”
Anh chẳng buồn để tâm đến tôi, chỉ cởi áo khoác rồi ngồi vào vị trí trung tâm.
Cả căn phòng lập tức vang lên tiếng lớn.
“Đây là Chu Đường á? Thật sự là ta sao?”
“Ôi chà, trước kia còn xinh đẹp lắm mà, giờ sao tàn tạ thế này?”
“Ha ha, nghe cha ta chết rồi, để lại cho một khoản ‘di sản’ khổng lồ — gần chục triệu tiền nợ! Giờ mấy chủ nợ đang phát điên vì không tìm ta đấy.”
Một đám người xúm lại gần tôi.
Tôi đẩy ra, quay người định chạy về phía cửa.
Chưa kịp chạm vào tay nắm, đã bị một kẻ kéo mạnh lại.
Sau lưng vang lên giọng lạnh lẽo.
“Tôi có thể đi sao?”
Tôi cố gắng kìm nén, ngẩng đầu về phía người ngồi giữa phòng — Lục Trì Chu.
Bên cạnh là Đường Uyển Ngôn đang im lặng, xinh đẹp như tranh vẽ.
Quả là một đôi xứng lứa vừa đôi.
“Anh dẫn tôi đến đây… rốt cuộc là muốn gì?”
“Ngày trước khi nhà họ Chu còn quyền thế, từng chèn ép không ít người trong phòng này.
Đặc biệt là Uyển Nhi.
Giờ, từng người một, hãy kính rượu xin lỗi.”
Tay tôi lạnh toát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trên bàn toàn là rượu mạnh, không ai có thể uống nổi vài ly mà vẫn còn tỉnh táo.
Mà ly rượu… gần như phủ kín cả mặt bàn.
Tôi sờ lên thân thể gầy trơ xương của mình.
“Nếu… tôi không uống thì sao?”
“Chu Đường, bây giờ chỉ cần một cái búng tay của bất kỳ ai trong phòng này… cũng đủ nghiền nát .
Cô chắc chắn muốn chống đối tất cả sao?”
14
Sau đó, tôi không biết mình đã về nhà như thế nào.
Chỉ nhớ rằng trong người vô cùng buồn nôn, cực kỳ khó chịu.
Cảm giác như phát điên.
Chỉ mong có thể chết ngay lập tức.
Khó chịu đến mức không thể chịu nổi.
Cuối cùng, trời cũng sáng.
Tôi cố gắng bò dậy, về phía bầu trời nhạt dần ánh sáng đêm.
Cơ thể rã rời, đầu nặng chân nhẹ.
Tôi gắng gượng để đứng vững.
Thu dọn phòng, nhét bộ quần áo duy nhất của mình vào chiếc túi vải.
Khi tôi bước ra khỏi phòng, biệt thự vẫn còn im lìm, chưa ai thức dậy.
Tôi nhẹ nhàng lên lầu, đến phòng bệnh của bà nội.
Bà đang yên tĩnh ngủ say.
Tôi khẽ gọi một tiếng:
“Bà ơi, con phải đi rồi… bà giữ gìn sức khỏe nhé.”
Bà cụ khẽ cử .
Tôi đưa tay nắm lấy tay bà, bà cũng cố gắng siết lại tay tôi.
Cuối cùng.
Tôi luyến tiếc buông tay.
Lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Bạn thấy sao?