Đường Uyển Ngôn thấy tôi, khựng lại: “Chu Đường?”
Cô ấy bước tới, nắm lấy tay tôi: “Chu Đường, thật sự là cậu rồi. Cậu gầy quá…”
Tôi cúi đầu, ánh mắt rơi vào cổ tay trắng ngần của ấy, nơi đang đeo chiếc vòng ngọc lục bảo xanh biếc – chiếc vòng truyền đời của nhà họ Lục.
Bà nội đã truyền lại cho mẹ Lục Trì Chu, giờ mẹ đã trao lại cho Đường Uyển Ngôn.
“Sao thế? Sao không gì cả?”
Ngay lập tức, một ánh mắt sắc lạnh, đầy cảnh cáo bắn thẳng về phía tôi.
Lục Trì Chu xưa nay luôn không nỡ để ấy chịu chút uất ức nào.
Tôi cố gắng gượng một nụ .
“Cậu muốn lên thăm bà à? Bà ở trên lầu đấy.”
Cô ấy ngẩng đầu.
“Ừ, tớ lên trước nhé. Tối nay tớ và Trì Chu đặt nhà hàng rồi, cậu đi cùng chúng tớ luôn nhé.”
Tiếng bước chân ấy vang lên từng nhịp trên cầu thang.
Trong đại sảnh, tôi quay đầu đi, tránh ánh cảnh cáo kia.
Nhưng cuối cùng, vẫn không kiềm mà hỏi:
“Các người… sắp kết hôn rồi sao?”
Anh khẩy: “Cô quan tâm mấy chuyện này như , còn bảo là không mưu tính gì à?”
“Chu Đường, tôi cảnh cáo , nếu dám tổn thương Uyển Nhi thêm một lần nào nữa… tôi sẽ khiến chết không có chỗ chôn.”
Tôi hít thở thôi cũng thấy đau đớn, cuối cùng chỉ khẽ đáp lại:
“Anh thật đã đánh giá tôi quá cao rồi… tôi đâu có khả năng đó.”
7
Tối đến.
Tôi không cùng họ đi ăn tối, mà chỉ với dì Hứa một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài đi thêm.
Trên người không có một xu dính túi.
Đám người đòi nợ, chỉ cần chưa trả tiền, là mỗi ngày tôi đều bị đánh đến sống dở chết dở.
Bất đắc dĩ.
Tôi đến quán bar phục vụ.
Vậy mà vừa bước ra khỏi quán, đã bị chủ nợ đuổi kịp, một phát cướp sạch tiền tôi vừa kiếm .
“Chừa lại cho tôi một ít, tôi còn phải bắt xe…”
Tôi níu tay hắn lại khi hắn định rời đi.
Hắn quay đầu, tung thẳng một cú đá vào bụng tôi.
“Kiếm từng đó mà cũng đòi chừa?”
Tôi ngã sõng soài trên mặt đất.
Toàn thân đau đến mức co giật.
“Phỉ!”
“Đừng quên, tha cho mày về là để mày tìm nhà họ Chu vay tiền, trả món nợ mà cha mày để lại.”
“Bằng không, mày biết rõ, mày chẳng có mạng mà quay về đâu.”
Lại một cú đá nữa giáng thẳng vào mặt.
Tôi nằm bất trên mặt đất.
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự hy vọng…
Giá mà mình đã chết rồi.
8
Lúc tôi quay về biệt thự cũ nhà họ Lục, đã là ba giờ sáng.
Dì Hứa, vừa ngủ dậy, mở cửa cho tôi, liền hét lên một tiếng: “Cô Chu Đường! Cô sao thế này?”
Tôi đưa tay che mặt.
“Không sao, bị ngã thôi.”
Kiệt sức rồi, tôi chỉ muốn về phòng ngủ một giấc.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng người cao lớn bước xuống từ cầu thang.
Tôi đã biết là ai, chỉ muốn nhanh chóng lách vào phòng.
Đêm qua không ở đây, sao hôm nay lại quay về?
“Đứng lại.”
Tôi cố đứng trong góc tối, quay đầu lại.
“Có chuyện gì sao?”
Anh nheo mắt, bất ngờ sải bước tới gần.
Tôi bị giữ chặt.
“Mặt bị sao ?”
Khí thế quá mạnh mẽ, khiến tôi căng thẳng đến mức không dám thẳng vào .
“Ngã… ngã một cái thôi.”
“Ngã? Đêm hôm chạy đi đâu? Trời sắp sáng mới mò về?”
Lực tay rất mạnh, ánh mắt lại sắc như dao.
Dù chỉ mặc áo ngủ lụa đen, lại toát ra một khí lạnh bức người.
Tôi giật tay ra, không buông.
Người tôi vốn đã rất đau, cứ siết mãi như , tôi cảm giác mình sắp bị nghiền nát.
Không biết lấy đâu ra can đảm, tôi kiễng chân lại gần .
“Anh Trì Chu, đang lo cho em sao? Anh đang… quan tâm em phải không?”
Ánh mắt thoáng co rút lại.
Tôi còn chưa kịp tiếp, đã bị hất mạnh ra.
“Câm miệng! Người như , gian trá xảo quyệt như , cũng xứng để người khác quan tâm à?”
Tôi bị hất văng vào tường, lưng đập mạnh, đau đến mức tưởng như xương cốt đều muốn rã rời.
Tôi đứng trong bóng tối, lặng lẽ theo bóng xoay người bước đi.
Ánh mắt đầy mờ mịt.
9
Mấy ngày liền, buổi tối tôi đều đến quán bar phục vụ.
Lục Trì Chu thỉnh thoảng có về biệt thự cũ.
Thấy tôi về rất muộn, cũng vờ như không thấy.
Dù trên người tôi có những vết thương rõ ràng, vẫn cứ thản nhiên bước qua chẳng buồn hỏi lấy một câu.
Chắc hẳn rất sợ — chỉ cần một câu dịu dàng thôi, tôi sẽ lại không biết mình là ai, lại chủ nhào đến, bám chặt lấy không buông.
Anh xem tôi như không khí.
Tôi cũng không còn mong cầu gì nữa.
Chỉ là mỗi đêm, lúc tắm, tôi lại vô thức vào những chỗ bị đánh bầm tím trên người.
Lặng người.
Ngẩn ngơ.
Trước kia, tôi rất sợ.
Chỉ cần nghĩ đến việc bị ép đặt lên bàn mổ, tim tôi lại thắt lại trong kinh hãi.
Nhưng giờ đây, tôi đã quá chai lì rồi.
Nếu ngày đó thực sự đến, tôi cũng có thể yên tâm xuống dưới…
Về bên cha mẹ.
10
Tối nay khi tôi trở về, cửa thư phòng đang mở, Lục Trì Chu đang việc bên trong.
Tôi cúi đầu vết hằn do bị giẫm lên còn in rõ trên mu bàn tay, rồi đứng sững lại nơi ánh sáng ngoài cửa.
Có lẽ vì đèn trong thư phòng không quá chói mắt, nên hôm nay, trông lại có vẻ… rất dịu dàng.
Như có thứ gì thôi thúc, tôi bước đến trước cửa thư phòng, tự nhủ — chỉ lần này thôi, mạnh dạn một lần.
Dù sao cũng sắp rời khỏi rồi.
Tôi chỉ là người ngoài, trở về thăm bệnh xong… thì nên biết thân mà rời đi.
Anh như có cảm giác, quay đầu lại.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Tôi chủ mở lời.
“Anh Trì Chu.”
“Có chuyện gì, đi.”
Tôi cố gắng bước vào, dưới ánh sắc bén của , khẽ cất tiếng:
Bạn thấy sao?