Tôi Tới Chỉnh Đốn [...] – Chương 6

Họ Tiểu Ngô chính là một người phụ nữ lẳng lơ, giám đốc đối với ấy tốt như , mà ấy chỉ biết lợi dụng..

 

Cô ấy gần gũi với tôi chỉ vì muốn nhắm tới tài sản của gia đình tôi, để rồi tìm cách quyến rũ tôi và trở thành dâu nhỏ của nhà Khâu.

 

Còn tôi cũng chẳng phải loại người tốt lành gì, ra ngoài tung hoành với rượu chè thì không bàn tới, đến công ty này chỉ để tán .

 

Tôi không quan tâm nhiều khi nghe những lời này, cuối cùng vẫn phát hiện ra người đầu tiên chuyện này chính là một người họ hàng xa của giám đốc.

 

Giám đốc gọi Tiểu Ngô vào văn phòng trước mặt tôi.

 

Không lâu sau, tiếng mắng giận dữ của ông ta và tiếng khóc của Tiểu Ngô từ bên trong truyền ra:

 

"Làm gì cũng không tốt. Suốt ngày chỉ nghĩ cách quyến rũ đàn ông thôi đúng không?"

 

"Ngày nào cũng mặc váy ngắn thế, đang quyến rũ ai ? Đúng là lẳng lơ."

 

"Nếu thích mặc như thì mặc ngắn hơn nữa. Đúng rồi, cổ áo phải rộng hơn, để phô bày cặp ngực đó ra, thuận tiện hơn cho việc quyến rũ người khác."

 

Nghe thấy những lời tục tĩu từ phòng việc của giám đốc, chiếc bút nước trong tay bị tôi bẻ gãy.

 

Một cước đá văng cửa văn phòng.

 

Sếp và Tiểu Ngô cuốn nhau, cổ áo và dưới váy của Tiểu Ngô đều bị rách. 

 

Con sâu bọ này, tại thời điểm này vẫn không quên lợi dụng người khác.

 

“Ai cho cậu vào? Cút ra ngoài, đừng nghĩ rằng vì bố cậu là khách hàng của công ty chúng tôi nên cậu muốn gì thì .

 

"Ồ, tôi xin lỗi, giám đốc."

 

Nói xong tôi không ra ngoài mà vào cằm ông ta. 

 

Những chiếc răng cửa vốn đã hơi lung lay, giờ rơi xuống đất theo sức gió của nắm của tôi. 

 

Ông ta loạng choạng lùi lại vài bước: “Ày ĩ ao xợ ày à?"

 

"Ông cmn mới cái gì"

 

Ông ta phun ra bọt máu trong miệng ra: “Mày nghĩ tao sợ mày à?”

 

Tôi lạnh một tiếng, từng cú nặng nề liên tiếp giáng vào mặt ông ta, đánh cho lão Hoàng liên tục cầu xin tha thứ:

 

"Tôi sợ. Tôi sợ. Tôi sợ, chứ? Đừng đánh nữa."

 

Tôi kéo cổ áo ông ta đến trước mặt một người phụ nữ, chính là họ hàng xa của lão Hoàng:

 

“Hả?” Người phụ nữ ngẩn ra.

 

"Xin lỗi Ngô Tú Tú."

 

Cô ta không gì.

 

Tôi vào gáy lão Hoàng, suýt nữa khiến lão bất tỉnh:

 

"Xin lỗi." 

 

Một cú khác. 

 

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mau xin lỗi đi."

 

Người phụ nữ đó xin lỗi Ngô Tú Tú xong, tôi nắm tay Tiểu Ngô, bước ra khỏi cửa công ty.

 

Phía sau là tiếng gào thét yếu ớt của Lão Hoàng: “Con mẹ mày cứ đợi đấy, nếu không phải bố mày là khách của tao thì tao thèm chiếu cố mày à? Ngày mai mày đừng có đến việc.”

 

10. 

 

Ngày hôm sau tôi không đến, ngày thứ ba tôi lại đến. Nhìn thấy khuôn mặt bầm tím của lão Hoàng, tôi mỉm.

 

“Cậu lại đến gì?”

 

“Giám đốc, chẳng phải hôm qua ông cho tôi nghỉ sao?”

 

“Nói bậy! Tôi từ nay về sau cậu không cần đến công ty nữa.”

 

“Làm việc tại nhà à?”

 

“Làm cái gì mà .”

 

“Hả? Lấy tiền không gì à?”

 

Lão Hoàng dập tắt điếu thuốc: “Hôm qua tôi đã chuyện với bố cậu rồi, không ăn với ông ấy nữa. Ranh con, mày nghĩ tao không trị mày à?”

 

“Hả?” Tôi giả vờ sợ hãi, “Giám đốc, thực ra hôm nay tôi quay lại, chủ yếu là muốn gặp ông. Hôm kia tôi thực sự đã quá kích . Hôm nay tôi đến chủ yếu là để… ông khó chịu.”

 

Tôi lớn rời khỏi văn phòng của ông ta.

 

Để lại ông ta một mình ngực dậm chân.

 

11. 

 

Sau khi sắp xếp cho Tiểu Ngô vào công ty của bố tôi, Tiểu Ngô tỏ ra lúng túng: 

 

“Em luôn cảm thấy… như không tốt.” 

 

“Có gì không tốt?”

 

“Quan hệ giữa chúng ta không thân thiết đến mức này, nhận ân huệ lớn như từ , em cảm thấy không yên lòng.”

 

“Có gì mà không yên lòng? Thật ngại quá, thì cưới đi.”

 

Mặt ấy đỏ đến tận cổ. 

 

Không trêu chọc ấy nữa, tôi đi hoàn thành những nhiệm vụ khác mà bố giao cho tôi.

 

Bận rộn đến nửa đêm. 

 

Tôi lái chiếc A8 của mình trên đường, miệng hát nghêu ngao, vô cùng vui vẻ.

 

Phía trước một chiếc A6 đang xiêu vẹo vẽ hình chữ S, không ngoài dự đoán, đâm vào xe của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...