Tôi Tìm Vị Hôn [...] – Chương 7

11

 

 

Chàng trai tóc dài lên tiếng: "Không đồng ý cũng chẳng có cách nào khác. Ngoài ấy ra, ai dám lên tầng ba chứ?"

 

 

Sau một lúc im lặng, Quý Hàn dường như đã hạ quyết tâm rất lớn: "Tôi sẽ đi cùng ấy."

 

 

Lục Hiểu Hiểu vội vàng ngăn cản: "Không , Quý, không thể bỏ rơi em, phải đi theo cặp mà, đi rồi em biết phải sao?"

 

 

"Chẳng phải đã cả đời này sẽ không bao giờ rời xa em nữa sao?"

 

 

Chàng trai tóc dài thở dài không biết phải sao: "Đừng loạn nữa, chỉ còn hai tiếng nữa là đến đêm trăng tròn. Đến lúc đó, đám quỷ dị sẽ phát điên, chúng ta sẽ không ai sống sót đâu."

 

 

Tôi đứng bên cạnh, ngáp một cách chán chường: "Quyết định xong chưa? Tôi đang vội lên tầng đấy."

 

 

Thật sự không hiểu nổi Quý Hàn đang bày trò gì nữa.

 

 

Trước đây Lục Hiểu Hiểu đến mức không thể tách rời, giờ lại diễn bộ dạng thâm với tôi gì?

 

 

Quý Hàn tôi, rồi lại quay sang Lục Hiểu Hiểu đang rưng rưng cầu xin mình.

 

 

Đột nhiên, ta nhắm mắt, đẩy Lục Hiểu Hiểu ra, sau đó bước nhanh về phía tôi và nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Tôi chọn..."

 

 

Chưa kịp hết câu, tay của Quý Hàn bỗng bị bật ra như bị điện giật.

 

 

Tôi thoáng sững người.

 

 

Sau đó liếc xung quanh, quả nhiên trong góc có một vạt áo chưa kịp rút lại.

 

 

Không phải Tề Tắc thì còn ai vào đây?

 

 

Tôi hừ nhẹ trong lòng.

 

 

Quả nhiên vẫn như trước đay, là một tên hay ghen.

 

 

Quý Hàn bàn tay bị bỏng của mình, thống khổ nhăn mày.

 

 

Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng : "Anh vẫn nên ở bên ấy thì hơn."

 

 

"Vậy quyết định thế nhé, tôi sẽ tự mình lên tầng ba."

 

 

Trước khi lên lầu, tôi quay đầu Quý Hàn, từ tốn : "Đã chọn rồi thì đừng có do dự nữa."

 

 

Bỏ qua ánh mắt tổn thương của Quý Hàn, tôi tiếp tục bước lên lầu, thậm chí bước chân còn nhẹ nhàng hơn chút.

 

 

Lúc này, bình luận trên màn hình đã kịp đặt cho tôi một biệt danh mới:

 

 

[Chị ngầu ơi, chị hay lắm.]

 

 

[Tôi ghét nhất loại vừa ăn trong bát lại trong nồi, Quý Thần cũng chỉ đến thôi. Đúng là một tên tra nam.]

 

 

[Cô Lục Hiểu Hiểu kia cũng đúng kiểu trà xanh, lúc nào cũng ra vẻ yếu đuối.]

 

 

[Đúng thế, có mấy lần tôi thấy ta lén lút trừng mắt với chị ngầu, đừng tưởng tôi không ra. Trà xanh kết hợp tra nam, cho tôi khóa cặp này lại.]

 

 

[Lúc nãy Quý Thần nắm tay chị ngầu, còn bị Đại Boss giật điện. Rõ ràng là quá lớn.]

 

 

[Tôi có thể không có người cặp đôi của tôi phải khóa cứng lại.]

 

 

12

 

 

Tôi lại bước lên tầng ba, lần này còn yên tĩnh hơn trước, đến cả tiếng gió cũng không nghe thấy.

 

 

“Tề Tắc.”

 

 

Tôi nhẹ nhàng gọi vài tiếng.

 

 

Không ngoài dự đoán, chẳng có ai đáp lại.

 

 

Xem ra lần này hắn quyết tâm lẩn tránh tôi thật rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...