Tôi Tìm Vị Hôn [...] – Chương 11

17

 

 

Những đợt tấn công của đám quỷ dị ngày càng dữ dội.

 

 

Tề Tắc vội vã bế tôi lên và nhanh chóng chạy vào cánh cửa của nơi tế lễ.

 

 

Quý Hàn chạy theo sát phía sau.

 

 

Cả hai hợp sức đóng cánh cửa lại, cuối cùng tạm thời ngăn chặn đám quỷ dị bên ngoài.

 

 

Quý Hàn quỳ xuống đất thở dốc, đưa cho tôi tất cả các vật phẩm.

 

 

“Mau lên, giải trừ lời nguyền đi, nếu không cánh cửa này cũng không giữ lâu đâu.”

 

 

Tôi không trả lời, vì tôi vẫn đang kiểm tra vết thương của Tề Tắc.

 

 

Hắn mỉm với tôi, ra hiệu rằng mình không sao.

 

 

Quý Hàn vẫn thúc giục bên cạnh: “Mạc Du, đang gì thế? Nhanh lên!”

 

 

Không thể kiềm chế nữa, tôi tức giận quát: “Im miệng, đừng có ồn ào!”

 

 

Quý Hàn lập tức im bặt, ánh mắt đầy vẻ tủi thân tôi.

 

 

Bình luận:

 

 

[Quý Thần, hối cái gì chứ? Vừa nãy khi người ta ngã, cũng chẳng có chút ý định cứu giúp mà.]

 

 

[Đúng rồi, giờ còn dám ra lệnh cho người khác.]

 

 

[Được gọi là "Thần" lâu quá rồi nên tưởng mình giỏi lắm hay sao? Quên mất mình có bao nhiêu cân lượng à?]

 

 

[Hu hu hu, Đại Boss có sao không?]

 

 

Sau khi xác định Tề Tắc không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi cầm lấy tất cả các vật phẩm và tiến đến đài tế lễ.

 

 

Tôi sắp xếp chúng theo đúng hình dạng đã vẽ.

 

 

Những đợt tấn công từ đám quỷ dị phía sau cánh cửa ngày càng dữ dội.

 

 

Tiếng gào thét của chúng cũng càng lúc càng rõ ràng.

 

 

Cánh cửa đã gần như không thể chịu đựng thêm nữa.

 

 

Cuối cùng, tôi nhỏ một giọt m.á.u của Tề Tắc lên chính giữa đài tế lễ.

 

 

Bất ngờ, một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

 

 

Ánh sáng lan rộng khắp mọi ngóc ngách của trang viên.

 

 

Đám quỷ dị cửa xông vào gặp phải ánh sáng trắng, toàn bộ đều trở nên bình tĩnh lại và ngã xuống.

 

 

Một cánh cửa lớn mở ra phía trước.

 

 

Đó có lẽ là lối thoát khỏi trang viên.

 

 

Quý Hàn chậm rãi đứng lên, đưa tay về phía tôi: "Mạc Du, chúng ta đi thôi."

 

 

Tôi quay đầu Tề Tắc, hắn cũng đang tôi. Nhưng hắn không giữ tôi lại.

 

 

Quý Hàn tiếp tục: "Mạc Du, đi nhanh lên, ta không thể rời khỏi đây ."

 

 

"Anh biết trước đây đã tổn thương em, sau chuyện này, nhận ra người thực sự là em."

 

 

"Những điều này định đợi ra ngoài rồi mới với em."

 

 

"Mạc Du, cho thêm một cơ hội không? Chúng ta bắt đầu lại, sẽ bù đắp cho em."

 

 

Tôi bước đến bên Tề Tắc: "Anh không thể rời khỏi đây phải không?"

 

 

Tề Tắc nhạt: "Du Du, hãy đi cùng ta, đây không phải nơi em nên ở lại."

 

 

Tôi nhào vào lòng Tề Tắc: "Anh không đi, em cũng không đi."

 

 

"Thế giới không có chẳng có ý nghĩa gì cả."

 

 

"Em sẽ ở lại đây cùng , chúng ta sẽ trở thành đôi vợ chồng quỷ dị, nghe cũng hay đấy chứ."

 

 

Mọi người trên bình luận đều cảm :

 

 

[Ông trời ơi, cho tôi quỷ dị đi. Nhiệm vụ tôi sẽ , hãy để họ ở bên nhau.]

 

 

[Chị ngầu xứng đáng, Đại Boss đừng đẩy chị ấy ra nữa.]

 

 

Tề Tắc tôi đầy cảm .

 

 

Bất ngờ, hắn đưa tay luồn vào tóc tôi và nghiêng người hôn lên môi tôi.

 

 

Tôi ôm lấy cổ hắn, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.

 

 

Quý Hàn chỉ đứng đó .

 

 

Ánh mắt dần dần trở nên tuyệt vọng, cuối cùng hiện lên một nụ tự giễu, ta lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa.

 

 

Tề Tắc buông tôi ra, giọng trầm khàn vang lên bên tai tôi: “Du Du, đợi trở lại. Anh nhất định sẽ đến tìm em.”

 

 

Nói xong, hắn đẩy tôi ra khỏi cửa.

 

 

Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là nụ của Tề Tắc.

 

 

Nhưng tôi vẫn chưa hôn đủ mà.

 

 

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về thế giới hiện thực.

 

 

Một thế giới không có Tề Tắc.

 

 

– HẾT –

 

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

 

Edit: Heoboo

 

 

Beta: Ngọc Kỳ

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...