Tôi Thi Đại Học [...] – Chương 3

Tôi cúi đầu Dư An Ninh khóc đến mức gần như ngất đi, ba mẹ và tất cả mọi người đều đứng về phía ta.

Những dòng đạn mờ trước mắt tôi từ màu đen chuyển sang đỏ rực, nhấp nháy điên cuồng và độc ác:

【Mày thật ích kỷ, với năng lực của mày học lại một năm vẫn thi đậu tại sao không cho em mày một cơ hội?】

【Mày chị mà như thế à? Phí công cha mẹ nuôi nấng mười mấy năm!】

【Đồ lòng lang dạ sói! Lúc sinh ra đáng lẽ nên bị bóp chết từ trong nôi!】

【Làm chị thì nhường em một chút thì sao?】

Dù những dòng chữ không phát ra âm thanh, tôi vẫn thấy sự điên cuồng đằng sau đôi mắt đỏ hoe của Dư An Ninh – như thể chính ta là người đang gõ từng chữ một.

Cổ họng tôi tanh nồng mùi máu – tôi đã cắn đến rách khóe miệng từ lúc nào.

Tôi hít một hơi, ngẩng đầu lên rõ ràng từng chữ:

“Hôm thi đại học, để đề phòng có người giả mạo, tôi đã cố rối một phen.”

Tôi chỉ vào sau tai mình:

“Mọi người đều có thể chứng, cả camera giám sát trong kỳ thi cũng có thể xác nhận.”

“Chính tôi mới là Dư Chiêu Nhiên, người đã dự kỳ thi là tôi – và phía sau tai tôi có một vết bớt bẩm sinh!”

Tôi vừa dứt lời thì mơ hồ nghe thấy tiếng Dư An Ninh khẩy đầy châm chọc.

Nhưng vẻ đáng thương trên khuôn mặt ta thì chẳng hề biến mất, ngược lại còn khóc càng thảm thiết hơn.

“Em à, em thật sự muốn dồn chị đến chết sao?”

“Em biết rõ sau tai chị có vết bớt, mà còn cố ý đi giả một cái giống hệt!”

Ngay giây tiếp theo, ta vén tóc để lộ tai, phía sau tai là một vết bớt hình dạng không đều – giống hệt của tôi!

Những người đứng gần đều ghé lại xem, sau đó lộ vẻ ghê tởm mà tôi:

“Vì để vào đại học mà đến mức này, đúng là không từ thủ đoạn. Có thế thì sao không chịu học hành tử tế đi?”

“Nghe bỏ trốn với tên côn đồ là vì có thai, còn nhỏ mà đã không biết giữ mình, bảo sao lại ra những trò ti tiện thế này, còn dám cướp công sức người khác!”

Tôi gắt gao chằm chằm vào vết bớt của Dư An Ninh, rồi bỗng nhiên nhớ lại —

Ngày thi đại học, lúc tôi nhắc đến vết bớt này, tôi cũng thấy đạn mờ!

Nghĩa là — ta biết trước!

Trán tôi rịn mồ hôi lạnh. Tôi giật mạnh tay khỏi tay Dư An Ninh, hét lớn:

“Là ta giả mạo vết bớt của tôi! Của tôi mới là thật!”

Thế giọng của Dư An Ninh lại vang lên còn to hơn tôi. Cô ta run rẩy ngã phịch xuống trước mặt tôi, quỳ rạp:

“Em à, chị xin em, xin em tha cho chị…”

“Chị biết từ nhỏ em đã thích Tây Châu, ấy lại chỉ thích chị, em hận chị, ghét chị, chị đều chấp nhận… chị thật lòng muốn bù đắp cho em…”

“Em thích ấy, chị hứa sau này sẽ không bao giờ gặp lại ấy nữa, chị  thực sự muốn vào đại học, chị xin em, tha cho chị lần này đi…”

Cô ta tuôn ra một tràng dài không ngừng nghỉ, không để tôi có lấy một cơ hội phản bác.

Đến câu cuối, mắt ta đảo trắng, run lên vài cái rồi ngất xỉu trên mặt đất.

Cả đám người vội vàng xúm lại, mẹ tôi cũng hốt hoảng ôm chầm lấy ta,

Còn ba tôi thì lập tức kéo mạnh tôi ra ngoài:

“Chị mày sắp bị mày ép chết rồi mà mày còn càn rỡ không biết xấu hổ!”

Tôi bị lôi xềnh xệch ra đến cửa, tay còn lại bám chặt lấy khung cửa:

“Báo cảnh sát đi! Gọi cảnh sát tới điều tra giúp tôi!”

Ba tôi dùng sức bẻ từng ngón tay tôi ra, gằn giọng nhanh:

“Chuyện nhà chúng tôi không phiền mọi người lo, tôi sẽ đưa cả hai đứa về nhà dạy dỗ lại!”

Tôi hoảng hốt gào lên: “Không tin tôi cũng , xin hãy giúp tôi gọi cảnh sát!”

Mọi người xung quanh nhau, không biết có nên gọi thật hay không.

Khi ba tôi sắp bẻ gãy ngón tay tôi đến nơi, Kỷ Hoài Dã cuối cùng cũng xuất hiện.

“Dư An Ninh, em gọi tới, là để thấy cái này sao?”

Vừa bước đến, hắn thấy Dư An Ninh đang nằm trong lòng mẹ tôi, sắc mặt tối sầm.

Ngón tay đầy sát khí nghịch ngợm con dao nhỏ, khiến mẹ tôi chau mày, vội vàng ép mặt Dư An Ninh vào ngực, chỉ để lộ phần vết bớt sau tai.

“Anh nhận nhầm rồi, người vừa thi đỗ đại học là Chiêu Nhiên, còn người kia mới là An Ninh.”

Tôi thẳng vào ánh mắt ngày càng hiểm độc của Kỷ Hoài Dã:

“Kỷ Hoài Dã, chẳng lẽ lại không nhận ra của mình nữa sao?”

Hắn cau mày, ánh mắt qua lại dò xét giữa hai chúng tôi.

Xung quanh dần dần im lặng, mọi người bắt đầu tò mò chằm chằm, cũng có người giơ điện thoại lên định quay lại toàn bộ vở kịch này.

Nửa phút sau, ánh mắt Kỷ Hoài Dã dừng lại trên người Dư An Ninh đang bất .

“Dư An Ninh, mười sáu tuổi em đã theo , cơ thể em chỗ nào chưa từng thấy qua?”

“Người vừa gọi điện có thể là giọng của Dư Chiêu Nhiên, em – em chắc chắn là Dư An Ninh.”

Hắn cúi người định kéo vai Dư An Ninh thì ta lập tức rúc sâu hơn vào lòng mẹ.

Mẹ tôi thuận thế ôm chặt lấy ta, bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối nghiêm khắc:

“Tôi mặc kệ các người định gì, đừng tưởng vài câu là có thể kéo con bé Chiêu Nhiên của tôi xuống bùn!”

“Con bé không khỏe, tôi phải đưa nó đi bệnh viện. Muốn rối thì tự đi mà ! Còn dám ngông cuồng nữa, tôi sẽ tìm ba cậu tính sổ!”

Kỷ Hoài Dã giật mình, nỗi sợ đối với người cha thường xuyên bạo hành khiến hắn lập tức cúi đầu, không dám thêm lời nào.

Tôi về cuối hành lang, lòng dâng tràn hy vọng –

Chẳng phải trước khi đến đây, tôi đã gọi điện cho cảnh sát và cả Kỷ Hoài Dã sao?

Vì sao chỉ có hắn tới, còn cảnh sát thì mãi vẫn chưa thấy bóng dáng?

Nhìn thấy họ sắp rời đi, tôi biết nếu lần này không thể công khai rõ thân phận,

Thứ đang chờ đợi tôi – lại sẽ là mười năm bị giam cầm trong tầng hầm,

Hoặc tệ hơn: bị bịt đầu mối vĩnh viễn!

Vì Dư An Ninh, bọn họ hoàn toàn có thể ra chuyện đó!

Cuối cùng, tiếng chuông thang máy vang lên.

Tôi tràn trề hy vọng cánh cửa mở ra – người bước ra không phải cảnh sát.

Mà là Trình Tây Châu – toàn thân ướt đẫm mồ hôi!

6

Tôi hít mạnh một hơi lạnh, ý thức rằng hôm nay e là khó thoát nạn.

Chỉ thấy Trình Tây Châu liếc ba mẹ tôi một cái, ánh mắt lướt qua là đủ để ta nhận ra — người đang nằm trong lòng mẹ là Dư An Ninh,

còn tôi mới là Dư Chiêu Nhiên thật sự.

Anh ta chỉ khẽ thở dốc một hơi, sau đó sốt ruột tiến lên đón lấy Dư An Ninh từ tay mẹ tôi:

“Chiêu Nhiên, em sao rồi? Em thấy không khỏe ở đâu? Chúng ta mau đến bệnh viện!”

Phía sau có học cùng trường vẫy tay, cợt :

“Kết thúc rồi đấy, trai của Dư Chiêu Nhiên đã đích thân đến chứng thực, còn gì giả nữa?”

“Dư An Ninh, thường ngày không học cũng không thi, hóa ra là đi lén lút với Kỷ Hoài Dã à.”

Thầy phụ trách nhập học cũng thở dài bước tới, đưa cho tôi một quyển cẩm nang tuyển sinh:

“Em học sinh à, thầy khuyên em nên về học lại cho đàng hoàng. Chỉ cần em cố gắng, cho dù không đỗ đại học bọn thầy, học một nghề tử tế vẫn có thể tự lập mưu sinh.”

“Nhưng hành vi mạo danh trong thi cử là vi phạm pháp luật. Em còn trẻ, cần phải đi đúng đường.”

Tôi cúi đầu chằm chằm vào biểu tượng ngôi trường mình từng mơ ước, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm mà rơi xuống.

Tại sao… kết cục vẫn không thể thay đổi?

Rõ ràng hôm thi đại học tôi đã cố nhắc đến vết bớt sau tai giữa bao người.

Rõ ràng tôi đã cài báo cảnh sát tự khi họ mải đưa Dư An Ninh đi nhập học.

Rõ ràng trước khi đến đây tôi đã mượn điện thoại báo cho Kỷ Hoài Dã để kéo dài thời gian, còn đích thân gọi cảnh sát.

Vậy mà… cuối cùng vẫn là thế này!

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, ba tôi quay lại.

“Dư An Ninh! Còn đứng đó gì? Về nhà ôn thi lại ngay!”

Bạn bè xem xong trò vui thì rút đi hết, thầy giáo vỗ vai tôi:

“Con à, theo ba con về đi, cha mẹ nào mà chẳng vì con cái.”

Tôi siết chặt nắm , lùi từng bước, lắc đầu thầy:

“Thầy ơi, con thật sự là Dư Chiêu Nhiên, nếu họ đưa con về, họ sẽ con mất!”

Thầy giáo lập tức đổi sắc mặt, rút điện thoại ra:

“Dù sao cũng để chắc ăn, gọi cảnh sát đến xem sao.”

Ba tôi liền giật lấy điện thoại:

“Không, con bé này chỉ đang giãy giụa lần cuối thôi! Mọi người đừng bị nó lừa…”

“Ai là Dư Chiêu Nhiên?”

Một giọng nghiêm nghị vang lên ngoài cửa, tôi mừng rỡ ra, quả nhiên là cảnh sát đã đến, và bọn họ vẫn chưa kịp rời đi!

“Tôi là Dư Chiêu Nhiên!” Tôi lập tức chạy đến. “Chính tôi là người báo án!”

Cảnh sát tôi, rồi lại Dư An Ninh đang cố tỏ ra yếu ớt trong lòng mẹ tôi.

“Thật đúng là một cặp sinh đôi giống hệt nhau… Em báo rằng em em mạo danh em để vào đại học?”

“Tôi…”

“Cảnh sát đồng chí! Xin lỗi đã phiền các , hoàn toàn không có chuyện mạo danh gì cả!”

Ba tôi đã mất bình tĩnh, xông lên xô tôi vào tường, gấp gáp :

“Con út tôi bày ra cả chuyện này! Nó không thi đại học, thấy chị nó đỗ thì ghen tức, mới bịa ra chuyện bị thay thế. Tất cả đều là bịa đặt!”

Cảnh sát đẩy ông ta ra, tôi nghiêm túc:

“Trong điện thoại em có chứng cứ?”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, ba tôi đã vội vàng chen vào:

“Đúng, nó bảo có bằng chứng gì đó, thật ra chỉ là một cái vết bớt! Vì muốn cướp thân phận chị , nó còn giả một vết bớt giống y hệt!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...