Tôi Thi Đại Học [...] – Chương 1

Một tuần trước kỳ thi đại học, em song sinh của tôi bỏ trốn cùng tên đầu gấu trường, cha mẹ tôi lập tức bỏ lại cả sản nghiệp to lớn, vội vã khắp nơi tìm con.

Tôi định đi theo họ, bất ngờ thấy một dòng đạn mờ xuất hiện:

【Chị ơi đừng đi! Nếu chị cũng không thi đại học, nhà họ Dư các người coi như xong đời rồi!】

Tôi đành phải gánh áp lực cực lớn bước vào phòng thi. Thi xong, cha mẹ trở về thì nhốt tôi vào tầng hầm.

Mười năm sau, tôi cuối cùng cũng trốn thoát, phát hiện em đã thế chỗ tôi, trở thành thủ khoa khối xã hội năm đó, tốt nghiệp đại học hàng đầu, còn kết hôn với trai học bá của tôi thuở trước.

Tôi tức giận muốn đến chất vấn thì lại bị họ trói lại, ném về tầng hầm.

Giữa cơn gào thét, cha mẹ tôi còn bất mãn mắng mỏ:

“Ngày xưa em con học kém hơn con, lại bị người ta lừa bỏ trốn, tự nó thì sao đỗ nổi đại học?”

“Đúng là đồ vô ơn nhỏ nhen, con chị thì nhường chút cho em thì đã sao?”

Tôi sụp đổ hoàn toàn, uất ức mà chết. Sau khi chết mới biết, dòng đạn mờ năm đó là do chính em tôi gửi!

Lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng ngày em bỏ trốn với tên đầu gấu.

Dòng đạn mờ lại một lần nữa lướt qua trước mắt, tôi còn đang ngẩn người thì cậu học bá mỉm đẩy nhẹ tôi một cái:

“Mau đi học đi, cả nhà họ Dư đang trông chờ vào cậu đấy!”

1

Trình Tây Châu mặc áo thun trắng và quần jeans, nụ rạng rỡ vẫn mang dáng vẻ học bá nắng ấm như xưa.

Thế trong mắt tôi lúc này lại hiện lên cảnh ta cầm gậy đập mạnh xuống trán tôi, không chút do dự.

Thậm chí khi cha mẹ lôi tôi về nhốt dưới tầng hầm, ta cũng chỉ đứng bên lạnh lùng với ánh mắt đầy ghê tởm.

Tình cảm thanh mai trúc mã giữa chúng tôi, tại sao lại không phân biệt nổi tôi và em ?

“Chiêu Nhiên, mặt cậu trông kém sắc quá, có phải đang lo cho em không?”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là học hành chăm chỉ.”

Anh ta đưa tôi một xấp tài liệu, hạ giọng :

“Đây là đề luyện thi do thầy lớp ôn cấp tốc biên soạn, tỷ lệ trúng rất cao, cậu mang về kỹ vài lượt đi.”

Tôi cúi đầu tập tài liệu luyện đề, lòng trào dâng một nỗi cay đắng.

Kiếp trước vì nhà họ Dư, cũng vì không muốn phụ lòng mong mỏi của ta, tôi đã liều mạng học hành cày đề suốt ngày đêm.

Rốt cuộc lại chỉ là nền cho em khoác lên chiếc áo rực rỡ.

“Cảm ơn cậu, Tây Châu.”

Anh ta rạng rỡ như ánh nắng, tôi cũng cố gắng nặn ra một nụ rồi về nhà.

Nhưng vừa vào phòng, tôi lập tức nhét tập tài liệu vào ngăn kéo rồi mở game lên chơi.

Quả nhiên, chưa năm phút, từng dòng đạn mờ nối đuôi nhau hiện ra:

【Còn một tuần nữa thi đại học rồi, sao chị còn không chịu học!】

【Em chị đã hết hy vọng, nếu chị cũng không cố gắng thì tương lai nhà họ Dư thật sự sẽ bị chị hủy hoại đấy!】

Tôi vẫn dửng dưng tiếp tục chơi, trong lòng lại bật lạnh lẽo.

Em vì muốn tôi thay nó thi đại học, đến cả tương lai nhà họ Dư cũng có thể đem ra để đạo đức giả ép buộc tôi.

Ván game còn chưa kết thúc thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Ngay sau đó, Trình Tây Châu đẩy cửa bước vào, không lời nào liền giật lấy điện thoại của tôi.

“Chiêu Nhiên, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, sao cậu có thể chơi game ?”

Không chờ tôi phản ứng, ta đã kéo tôi đến trước bàn học.

Lôi tập tài liệu từ ngăn kéo ra, lấy đúng cây bút đen tôi thường dùng nhất từ ống bút.

Thao tác thành thục như thể ta đã biết rõ mọi thứ của tôi đặt ở đâu.

Tôi bị ép ngồi trước bàn, ta tự mình giám sát tôi đề luyện thi.

Căn nhà vốn náo nhiệt giờ chỉ còn lại hai người, lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Chúng tôi ba người – hai chị em tôi và Trình Tây Châu – từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta luôn thích chơi cùng tôi hơn, lên cấp ba còn chủ tỏ , rằng muốn cùng tôi thi vào một trường đại học.

Tôi từng nghĩ ta thật lòng với tôi.

Thế bây giờ nghĩ lại, kiếp trước Trình Tây Châu luôn thúc giục tôi ôn tập, thậm chí trong ngày thi còn đòi tận mắt thấy tôi bước vào phòng thi mới yên tâm rời đi.

Chẳng lẽ… ta đã sớm cấu kết với em để thay tôi thi cử?

Nhưng em từ thời trung học đã dính lấy tên đầu gấu trong trường, thì từ lúc nào lại lôi kéo Trình Tây Châu?

Tôi hai câu thì toàn thân lạnh ngắt.

Trình Tây Châu nhận ra tâm trạng tôi không ổn, vừa đưa tay định chạm vào thì tôi lập tức đẩy mạnh ta ra.

Kiếp trước, ngày thi đại học vừa kết thúc, Trình Tây Châu hẹn tôi gặp ở tiệm trà sữa gần trường, rằng đã tìm em .

Tôi mừng rỡ chạy đến, chờ tôi lại là cha mẹ cầm dây thừng trong tay.

Họ nhốt tôi vào tầng hầm rồi rời đi. Tôi hoảng hốt gọi điện cầu cứu Trình Tây Châu.

Nhưng vừa dứt cuộc gọi, cha mẹ tôi đã đẩy cửa bước vào với vẻ mặt u ám.

Không chỉ cướp điện thoại của tôi, họ còn bắt tôi lột sạch quần áo để chắc chắn tôi không giấu vật gì trên người.

2

Gọi điện xong, Trình Tây Châu đi tới mở cửa.

Tôi lập tức dồn hết sức lao ra ngoài, vừa chạy vừa hét:

“Anh đừng khuyên nữa, An Ninh là em ruột của tôi, tôi không thể mặc kệ nó !”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng.

“Chiêu Nhiên, đừng vội! Nó chỉ nhất thời bốc đồng thôi, sớm muộn gì cũng quay về!”

“Nếu cậu không học, lỡ như trượt A Đại, nhà họ Dư sẽ bị người ta chê đấy!”

Tôi không để ý, cứ thế lao ra khỏi cửa, chạy thẳng đến ga tàu.

“Nhưng với tôi mà , kỳ thi đại học không quan trọng bằng em tôi!”

Vừa dứt lời, đạn mờ lại điên cuồng lóe lên trước mắt, gần như che kín tầm của tôi:

【Chị hồ đồ quá rồi! Nếu thi tốt thì có thể lên báo, lúc đó tìm em sẽ dễ hơn!】

【Chị mau quay lại đi, đây là cơ hội rạng danh cho nhà họ Dư, thi trượt là bị cha mẹ trách đấy!】

Tôi nghiến răng, nén cơn tức giận, dốc sức chạy khỏi khu nhà.

Lần này tôi lang thang bên ngoài suốt ba ngày ba đêm.

Mệt thì ghé tiệm net nghỉ một lát rồi lại đi, giả vờ như đang lang thang tìm em.

Trên đường gặp phụ huynh học quen biết, họ hỏi sao tôi không ở trường ôn bài.

Tôi vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào kể:

“Em cháu, Dư An Ninh, bỏ trốn với tên đầu gấu trường rồi. Ba mẹ cháu đang đi tìm, cháu sao có thể chỉ lo riêng cho mình?”

Chẳng bao lâu, chuyện nhị tiểu thư nhà họ Dư bỏ trốn trước kỳ thi đại học đã lan khắp phố phường.

Hai ngày trước kỳ thi, tôi vẫn bị Trình Tây Châu tìm thấy và đưa về nhà.

Dư An Ninh và ba mẹ tôi cũng đã về.

Nhìn bọn họ còn chưa chơi chán, trên người vẫn mặc đồ chống nắng như vừa từ bãi biển trở về.

Trình Tây Châu cố nặn ra nụ với tôi, thế nào cũng thấy giả tạo.

Tôi giả vờ không thấy vẻ mặt giận dữ không giấu nổi của họ, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy An Ninh.

“Em , cuối cùng em cũng về rồi. Chị lo cho em lắm, đến đọc sách cũng chẳng yên lòng.”

“Giờ em về rồi, chúng ta mau học thôi! Tây Châu còn đặc biệt mang tài liệu luyện đề tới đấy, chị học với em!”

Mục đích của ta không đạt , chỉ đành nghe theo.

Tôi ngồi học cùng ta đến tối, rõ ràng ta chẳng muốn học mà vẫn phải giả vờ cố gắng.

Về sau, có một đề ta mãi không ra, lấy cớ đi vệ sinh, thực chất là vào đó chửi thề.

Cô ta càng như , tôi lại càng thấy sảng khoái.

Nhân lúc ta còn đang chửi rủa trong phòng tắm, tôi đứng dậy :

“Em à, chị đói rồi, ra ngoài mua chút đồ ăn vặt nhé, em cứ học trước đi.”

Ra khỏi cửa, tôi đi về phía đông, định đến nhà học trốn tạm.

Lập tức, đạn mờ hiện lên:

【Chị đừng đi! Tên đầu gấu đang chờ ở phía đông đấy!】

【Em chị đã về nhà rồi, hắn đang giận điên lên, định trút giận lên người chị đấy!】

Bước chân tôi khựng lại một chút, rồi càng thêm kiên quyết đi về phía đông.

Kẻ có thể thay thế tôi, tuyệt đối không dễ dàng buông tha như .

Đi bộ nửa tiếng vẫn chưa thấy tên đầu gấu đâu, tôi vừa định thở phào thì phía trước bất ngờ có người chặn lại.

Kỷ Hoài Dã, tóc nhuộm đỏ rực, cổ đeo xích to bản, nụ dữ tợn.

“Dư An Ninh, đã hứa bỏ trốn cùng tao, mày dám giở trò à?”

Tôi sững người, rồi lắc đầu: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi là Dư Chiêu Nhiên.”

Hắn sải bước tới gần, tay xoay xoay con dao nhỏ.

“Mày vừa gọi điện muốn xin lỗi tao, còn bảo mặc áo thun xanh đứng đợi ở đây.”

“Giờ lại mình là Dư Chiêu Nhiên?”

“Mày tưởng tao ngu chắc? Bị mày lừa một lần chưa đủ, giờ còn muốn gài tao lần nữa?”

Tôi cau mày, lùi lại thật nhanh.

Không ngờ Dư An Ninh lại sợ tôi bỏ chạy, nên cố dẫn Kỷ Hoài Dã đến chặn tôi!

Tôi đang vắt óc nghĩ cách trốn thoát thì bất ngờ va lưng vào một lồng ngực rắn chắc.

Trình Tây Châu nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra sau lưng che chắn.

“Kỷ Hoài Dã, ấy là Dư Chiêu Nhiên, ngay cả mình mà cũng không nhận ra sao?”

Kỷ Hoài Dã ta đầy nghi ngờ, lại liếc sang tôi, hồi lâu mới phì một bãi nước bọt đầy tức giận.

“Lại dám giỡn mặt tao! Dư An Ninh, tao thề sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Chỉ đến khi hắn rẽ vào con hẻm bên cạnh, Trình Tây Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay tôi vẫn giữ chặt, như sợ tôi lại chạy mất trước mắt mình.

“Chiêu Nhiên, chúng ta về thôi, mọi người đều đang đi tìm cậu đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...