Thật lâu sau, Thiên Vũ mới quay sang nữ vệ sĩ số một bên cạnh. Diệp Chi cảm nhận trai đang mình, vì trong vô thức ngồi thẳng lưng và di chuyển đôi tay đang cầm vô lăng. Cô hơi căng thẳng, đôi mắt đeo kính áp tròng màu hổ phách của trai quét nhẹ qua người , trái tim Diệp Chi vô cớ đập lỡ vài nhịp. Chả trách các ông chồng luôn thích mua mỹ phẩm cho vợ. Vì bất kể đàn ông hay phụ nữ khi dùng mỹ phẩm trông họ sẽ đẹp hơn nhiều khi để mặt mộc ra đường. Đàn ông dùng mỹ phẩm đúng cách còn đẹp hơn so với phụ nữ, điển hình là trai của , cực kỳ đẹp trai cực kỳ dễ thương. Nhưng nếu không dùng mỹ phẩm chắc sẽ đẹp hơn rất nhiều, Diệp Chi tin là như . Nữ vệ sĩ căng thẳng, Thiên Vũ cúi đầu rồi sang hướng khác. Bây giờ khoảng cách giữa hai người đã gần hơn so với lúc nãy ở trên lầu, Thiên Vũ có thể rõ trang phục trên người đối phương, áo khoác thô ráp thậm chí còn có cả sợi chỉ đức rớt ra ngoài, trên áo ngẫu nhiên vẽ vài nét chữ bằng nước màu đen có độ dài ngắn khác nhau. Nếu là người lớn sẽ không dùng bút vẽ ngẫu nhiên trên áo mình như . Thiên Vũ trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi Diệp Chi, “Cô có con sao?” Đúng lúc này, chiếc xe bên cạnh bấm còi mấy lần cùng với chiếc xe phía trước cũng bấm còi Diệp Chi không nghe thấy ấy gì, chỉ nghe lờ mờ điều gì đó về đứa trẻ. Tâm trí tự suy nghĩ ra những gì trai vừa . Hai tháng trước, một hãng tin tức về doanh nghiệp đã đăng một bài viết về gia cảnh của Diệp Chi, thảo luận và phân tích tại sao ấy có thể từ một gia đình bình thường đi lên như ngày hôm nay. Cũng đề cập đến những người thân của , gia đình Diệp Chi có ba người con và là con cả. Người trai có lẽ đã đọc bài báo đó, vì mới hỏi có phải trong gia đình có ba chị em không? Diệp Chi hoàn toàn không thích người ngoài biết về gia đình mình quá nhiều, với trai thì khác, ấy có quyền biết về gia đình của một cách rõ ràng, vì trai có thể sau này sẽ là người nhà, thì biết rõ ràng hơn thì có sao đâu? Vì Diệp Chi trịnh trọng gật đầu, “Vâng.” Sau khi nghe câu trả lời của vệ sĩ, Thiên Vũ quay đi chỗ khác.
Một người mẹ nuôi con nhỏ!
Không biết vì sao cảm giác khó chịu trước đó càng tăng thêm trong lòng . Anh lại ra ngoài cửa sổ xe, tạm thời gạt bỏ ý định với dì Hà mình không cần vệ sĩ nên không cần nữa. Cô ấy không ở cạnh cả ngày mà chỉ đúng lúc xuất hiện, đối với Thiên Vũ mà cũng không có trở ngại hay khó chịu gì quá lớn. Nếu giờ đuổi việc ấy, có lẽ cuộc sống của một người mẹ đơn thân sẽ càng khó khăn hơn. ...Đã đến nhà hàng, nơi này không có bãi đậu xe ngầm, có chỗ đậu xe ở lối vào. Sau khi đỗ xe, Diệp Chi nhanh chóng tháo dây an toàn, chộp lấy chiếc ô màu đen dưới cửa xe rồi bước nhanh đến cửa xe phía bên kia, tích cực che mưa chắn gió cho trai bước xuống xe. Ánh mắt Thiên Vũ liếc nữ vệ sĩ chăm bên cạnh, không lên tiếng ngăn cản mà cứ để cầm ô che cho mình. Bàn ăn đã đặt trước, Diệp Chi đi vào và báo tên của mình cho nhân viên phục vụ, người phục vụ dẫn họ đến bàn đặt trước bằng một chiếc đèn lồng trên tay. Đây là một nhà hàng kiểu Nhật sang trọng, bên ngoài không lớn khi bước vào thì rất độc đáo, thậm chí còn có một khu vườn đá ở sảnh chính. Họ đi vòng quanh qua một hành lang dài, xuất hiện những cây hoa cỏ, mà phần lớn sẽ là đá và sỏi trắng cào gợn sóng tạo hình, thiết kế tạo sự đơn giản, không khí trang nghiêm. Khu vườn đơn thuần chỉ là những bụi hoa hoặc cây nhỏ xanh mướt. Xuyên qua chúng là những lối đi lát đá và dẫn đến đình nhỏ dùng ngồi uống trà. Những thứ này đều bằng gỗ, cửa sổ bằng gỗ gụ rỗng có chút mở ra, gió bên ngoài mang theo mùi thơm nhẹ của đất và cỏ rất dễ chịu. Trong phòng thắp nến che chụp đèn, ánh đèn lờ mờ chập chờn, có chút hương vị cổ kính. Diệp Chi đi đến trước người phục vụ, chủ kéo ghế cho trai và để ngồi xuống, lúc này bụng đột nhiên kêu lên. Cô ấy đói.Mặt Thiên Vũ tuy tái nhợt cao quý, liếc nữ vệ sĩ rồi thản nhiên , “Ngồi xuống đi.”Diệp Chi sửng sốt, kéo một chiếc ghế khác đối diện và ngồi xuống, mở thực đơn trên bàn và không quên đưa qua cho trai gọi món. Người phục vụ đứng bên cạnh bắt đầu tích cực giới thiệu những món ăn mới của nhà hàng. Thiên Vũ đối với những thứ này cũng không có hứng thú lắm, vốn dĩ chỉ tùy tiện đi ăn để đối phó thôi cho nên chỉ gọi hai món, sau đó với Diệp Chi.“Cô gọi món đi.” Anh ấy vẫn luôn quan tâm đến mình, trong lòng Diệp Chi gạo rực. Cô mỉm cầm nemu gọi thêm năm món nữa. Diệp Chi thường không thích đến những nơi sang trọng như nhà hàng này, vì món ăn tuy đẹp mắt lại rất ít, không thể lấp đầy cái bụng đang đói của . Nhưng môi trường ở đây khá thích hợp cho những cặp đôi nhân cần không gian riêng tư và lãng mạn để hẹn hò. Diệp Chi thoáng qua người trai bên cạnh dưới ánh nến, tự hỏi, trong vài tháng qua đã xảy ra chuyện gì với ấy toàn bộ tính và lời điều thay đổi đến không thể nhận ra. Nửa năm trước, khi họ lần đầu tiên hẹn hò với nhau, Diệp Chi mơ hồ nhớ rằng trai của có gu ăn mặc rất thời trang, khắp người từ đầu đến chân điều là hàng hiệu, xứng đáng là một người mẫu chuyên nghiệp. Nhưng giờ phút này, dưới ánh nến chiếu xuống khuôn mặt giống như điêu khắc tinh xảo của , hàng mi dài hơi rủ xuống che đi đôi đồng tử màu hổ phách, trên sống mũi cao in lên một vệt bóng sáng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu, giống như một bức tranh mỹ nhân đơn sơ sống trưng bày trong viện bảo tàng. Diệp Chi lúc này mới cảm thấy có chút kỳ lạ, lại không ra là vấn đề kỳ lạ ở chỗ nào. Nhưng chẳng mấy chốc cảm giác này đã bị lãng quên. Nửa năm không gặp, tất nhiên sẽ có nhiều thay đổi cũng là lẻ bình thường. Hơn nữa, Diệp Chi thực sự không có ấn tượng sâu sắc về mối quan hệ của hai người cho lắm, vì trong những buổi hẹn hò của họ không có gì khác hơn là ăn uống, trai của lúc ấy chỉ biết cúi đầu nghịch điện thoại di , còn thì bận ăn, ăn xong thì gửi tin nhắn cho trợ lý trưởng sắp xếp công việc. Cả buổi hẹn hò hai người bọn họ nhau chưa ba lần.Sau khi các món ăn mang ra, Diệp Chi rất chủ phục vụ các món ăn cho trai, thỉnh thoảng khi liếc lại ngạc nhiên trước khuôn mặt quá đẹp của trai. Thiên Vũ thì cái gì cũng không để ý, chỉ cho rằng đối phương muốn tận tâm phụ trách trông chừng bữa ăn của mình. “Điện thoại của đang rung.” Diệp Chi đột nhiên nhắc nhở Thiên Vũ. Thiên Vũ xuống túi bên phải, lấy điện thoại di ra, người gọi đến là Đỗ Mỹ Vân.
Bạn thấy sao?