1
"Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ kết thúc sau nửa tiếng nữa, xin hãy nhanh chóng hoàn thành mục tiêu tiêu một trăm triệu!"
"Còn thiếu bao nhiêu tiền nữa?"
Tôi lao vào cửa hàng đồ hiệu với đầy mồ hôi, trong lòng gào thét, sao tiêu tiền cũng mệt thế này? Tôi đã mua sắm cả ngày rồi mà vẫn chưa tiêu hết một trăm triệu (*).
(*) 100.000.000 nhân dân tệ/tệ/CNY ≈ 350.495.000.000 đồng/VND
"Một triệu ba (*)."
(*) 1.300.000 tệ ≈ 4.556.435.000 đồng
Tôi nhẩm tính sơ qua, mua thêm vài cái túi xách chắc là đủ, bèn chỉ vào mấy cái túi ưng ý trước mặt: "Năm cái túi này tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Hai nhân viên bán hàng đang nhiệt vây quanh một quý bà ăn mặc sang trọng, chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi liếc đồng hồ, sốt ruột lên tiếng: "Lấy giúp tôi mấy cái túi đó."
Cuối cùng cũng có một nhân viên quay đầu liếc tôi, chắc là đã đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng nghèo nàn của tôi chẳng đáng giá mấy đồng, rồi nhạt: "Thưa , mấy cái túi đó cộng lại phải hơn một triệu đấy, có chắc là muốn xem không?"
Hừ, lại nữa rồi.
Trước khi liên kết với hệ thống, khi tôi còn là một người nghèo kiết xác, tôi cũng đã đến đây một lần. Trong thẻ chỉ có hai mươi ngàn (*) dành dụm sau nhiều tháng trời, định mua tặng mẹ một cái túi xách quà sinh nhật.
(*) 20.000 tệ ≈ 70.099.000 đồng
Kết quả, nhân viên bán hàng ở đây vừa thấy tôi đã biết khả năng chi trả của tôi, chẳng buồn tiếp đón. Chỉ có một mình tôi lén lút lên mạng tìm hiểu giá cả của từng loại túi, sợ bị người ta nhạo.
Cuối cùng, tôi chọn một cái túi hơn mười ngàn (*), định thanh toán thì nhân viên cao gầy kia phán một câu hết hàng.
(*) 10.000 tệ ≈ 35.049.500
Lúc tôi rời đi, còn nghe thấy họ cợt sau lưng: "Con nhà nghèo, cái dáng vẻ kìa, chắc nhịn ăn nhịn mặc mấy tháng mới mua nổi cái túi rẻ tiền nhất, tôi mới lười lãng phí thời gian phục vụ loại người đó."
Lúc đó tôi tức điên người, muốn xông vào lý luận với họ, cuối cùng vẫn nhịn xuống rồi bỏ đi.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi, tôi có cả núi tiền tiêu không hết, ưỡn thẳng lưng: "Thế nào? Không xem à? Mấy người bày túi xách ra không phải để bán sao?"
2
"Thưa , nếu mua thì chúng tôi đương nhiên bán rồi. Nhưng tôi lấy ra, xem xong lại không mua, chẳng phải là lãng phí thời gian của chúng tôi sao?"
Cô ta khẩy, tôi chằm chằm rồi lạnh: "Công việc của mấy người chẳng phải là phục vụ khách hàng ư? Chê lãng phí thời gian thì sao không đổi nghề đi? Làm việc ở cửa hàng đồ hiệu mà tưởng mình cũng là đồ hiệu à?"
Sắc mặt ta trở nên khó coi: "Thưa , nếu không mua thì xin đừng phiền chúng tôi việc."
"Mua, đương nhiên là tôi mua rồi. Gọi quản lý của mấy người ra đây."
"Quản lý của chúng tôi bận lắm." Cô ta trợn mắt rồi quay đi, không thèm để ý đến tôi nữa, sau đó gọi một bé có vẻ nhút nhát ra tiếp đón tôi, còn mình thì quay sang trò chuyện với quý bà kia.
Tôi thật sự tức đến bật , cho đến khi bé kia bưng nước đến, nhẹ nhàng :
"Thưa , đừng giận, uống chút nước đi ạ. Cô muốn xem túi nào, để tôi lấy cho."
Tôi liếc mắt thấy tấm biển "Thực tập sinh" trên người bé, tác còn hơi vụng về ánh mắt trong veo, không có vẻ khinh người và toan tính như hai nhân viên kia.
Lúc bé đi lấy túi, nhân viên cao gầy kia còn nhỏ mắng bé: "Không có mắt à? Nhìn là biết không mua rồi, tiếp đón ta chỉ tổ phí thời gian."
Thực tập sinh gì đó, nhân viên kia bĩu môi: "Để ta đi mà kiện cáo, còn đòi gặp quản lý, xem ta có dám không?"
Chẳng mấy chốc, thực tập sinh đã bày năm chiếc túi ngay ngắn trước mặt tôi, tỉ mỉ giới thiệu.
Tôi cắt ngang lời bé, hỏi thẳng: "Bao nhiêu tiền? Năm cái này."
"Năm cái hết một trăm năm mươi sáu vạn (*) ạ."
(*) 1.560.000 tệ ≈ 5.467.722.000 đồng (1 vạn = 10.000)
"Quẹt thẻ."
3
Khoảnh khắc tôi lấy thẻ ra, cả cửa hàng gần như im bặt.
Cô nhân viên bán hàng và quý bà kia đều sững sờ, chằm chằm vào tôi.
Thực tập sinh cũng ngây người, mãi không nhận lấy thẻ: "Thưa , chắc chắn là lấy hết chứ ạ?"
Tôi liếc đồng hồ: "Phải, ơn nhanh lên, tôi đang vội."
"Vâng vâng, tôi ngay." Thực tập sinh vừa mừng vừa lo, hai tay nhận lấy thẻ, luống cuống đi lấy máy POS.
Cô nhân viên kia cuối cùng cũng hoàn hồn, lao đến như bay: "Tiểu Viên, trông em lóng ngóng kìa, mau đi lấy bánh ngọt cho khách, để chị lo."
Nói rồi ta định giật lấy thẻ để thanh toán, thực tập sinh luống cuống, tôi liền tiến lên kéo ta ra.
"Để ấy thanh toán, tôi muốn ấy phục vụ. Cô bận rồi, không cần phiền đâu."
Cô nhân viên kia lúng túng buông tay, dè dặt tôi, giọng điệu nịnh nọt: "Thưa , tôi... tôi lúc nãy là... xin lỗi, xin lỗi, tôi bận quá. Cô ấy là thực tập sinh, chưa quen việc, đang vội mà, hay là để tôi..."
"Tôi thấy ấy tốt lắm, đừng ở đây mất thời gian của tôi là ."
Tôi cứ đứng đó , thấy nhân viên kia tức đến đỏ cả mắt, trơ mắt thực tập sinh chốt đơn hàng lớn như mà mặt mày xanh mét.
"Hôm nay tiêu một trăm linh hai triệu (*), hoàn thành mục tiêu, cộng thêm một tuần tuổi thọ cho ký chủ."
(*) 102.000.000 tệ ≈ 357.504.900.000 đồng
Nghe thấy giọng của hệ thống, tôi thở phào nhẹ nhõm, lại sống thêm một tuần rồi.
"Thưa , túi xách muốn tự mang về hay chúng tôi giao hàng tận nơi ạ?"
Hôm nay tôi vừa mua một căn biệt thự kiểu vườn Trung Hoa, phải vài ngày nữa mới dọn vào ở . Hiện tại, tôi vẫn đang ở căn nhà nhỏ cũ, không chứa nhiều đồ như , nên tôi để lại địa chỉ và bảo họ mấy hôm nữa hãy mang đến.
Chuyện khiếu nại, tôi thật đấy. Không lâu sau, quản lý đã đến, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, ấy cũng ngượng ngùng xin lỗi lia lịa.
Hai nhân viên bán hàng khinh người kia cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí xin lỗi. Nghe thấy quản lý sẽ kỷ luật và trừ tiền thưởng của họ, sắc mặt họ càng thêm khó coi.
"Xin lỗi , là lỗi của chúng tôi, có mắt như mù."
"Tôi hy vọng mấy người hiểu rằng, lỗi của mấy người không phải là không nhận ra tôi là người giàu có, mà là không phân biệt đối xử với bất kỳ khách hàng nào bước vào cửa hàng này. Là nhân viên bán hàng, mỗi khách hàng đều xứng đáng nhận sự tôn trọng cơ bản nhất từ mấy người, mấy người dựa vào cái gì mà coi thường người khác?"
Họ ngượng ngùng gãi đầu, liên tục vâng dạ, không dám hé răng thêm lời nào nữa.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?