Một người đàn ông tên là Vương Cẩu Thắng đã bị Trầm Hoàng đe dọa không ra chuyện tôi xác chết vùng dậy.
Rất nhanh chóng, hắn ta biết ý rời đi, tìm những công nhân chứng kiến để bịt miệng họ.
Còn về lý do tại sao Vương Cẩu Thắng lại nghe lời Trầm Hoàng như , theo những gì Trầm Hoàng sau này là vì mảnh đất mộ của tôi bây giờ thuộc về Trầm Hoàng, Vương Cẩu Thắng muốn xây nhà, đã bỏ ra một số tiền lớn để mua đất, còn nhờ Trầm Hoàng xem phong thủy và chọn ngày.
Trầm Hoàng ban đầu đã hẹn với hắn là phải sau nửa năm mới có thể thổ, ta cần thời gian để di dời thi thể của tôi, Vương Cẩu Thắng thì lại thấy như quá mất thời gian, chỉ là di chuyển một ngôi mộ thôi, sao lại cần đến nửa năm?
Vì , hắn ta muốn lén lút thổ trước, ép Trầm Hoàng xử lý nhanh chóng, chỉ là không ngờ, ngay cú đất đầu tiên đã tôi tỉnh dậy.
Nói cho cùng, Vương Cẩu Thắng trong lòng bất an, lại sợ chuyện giả chết này truyền ra ngoài sẽ cho nhà của ta không bán , nên chỉ muốn dàn xếp êm thấm.
Trầm Hoàng lén lút nhặt lấy vương miện phượng hoàng bị đập vỡ của tôi, dùng vải bọc lại và cho vào trong ngực. Sau đó, ta dẫn tôi vào một khu rừng nhỏ không xa, thấy xung quanh không có ai mới thả tôi ra từ pháp khí.
Tôi đứng đối diện với ta, xoa xoa cổ tay và xoay cổ.
"Bệ hạ không có gì muốn với tôi sao?"
Nói chút di nguyện đi, tôi chuẩn bị ra tay rồi.
Trầm Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên tiến lại gần tôi, khi tôi chưa kịp phản ứng, ta đã chớp chớp mắt véo mặt tôi, kinh ngạc :
"Nhược Nhược, nàng chăm sóc da như thế nào ? Một ngàn năm trôi qua mà da nàng vẫn đẹp quá! Có thể là da như ngọc, thật khiến ta ghen tị."
"À, thật sao?"
Tôi vui vẻ sờ lên mặt mình, có chút ngại ngùng.
"Ôi không, tôi không chăm sóc gì cả, ngài cũng biết mà, một ngàn năm tôi cứ chết nằm đó, không thể đậy, tôi chỉ là da tự nhiên tốt thôi…"
Chưa kịp hết lời khiêm tốn, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của Trầm Hoàng:
[Ôi vợ thật dễ thương, vẫn như trước, khen một câu là quên giận ngay.
[Nhìn mặt đỏ lên, giống như củ khoai lang vừa mới đào từ đất lên, thật muốn cắn một miếng.]
Tôi: "……"
Tôi lau lau bụi đất trên mặt, thật muốn vò thành bóng và ném vào miệng Trầm Hoàng.
Anh mới giống khoai lang! Cả nhà đều giống khoai lang!
Thật là, có ai lại miêu tả con như không? Không phải là giống như trái đào nhỏ, trái táo nhỏ sao? Còn khoai lang… sao không giống như mông khỉ?
Trầm Hoàng đang ngớ ngẩn. Thấy tôi đột nhiên không gì, ta không hiểu gì liền tiếp lời nịnh nọt.
"Đúng , Nhược Nhược nhà chúng ta da dẻ tự nhiên đã đẹp, hoàn toàn không cần chăm sóc… À à à! Đau!!!"
Trầm Hoàng nhảy lên cao một mét, rút chân đang bị tôi dẫm gần bẹp, nhảy chân đơn quay vòng.
Anh ta giận dữ chỉ vào tôi: "Nhược Nhược, em! Em đang muốn chồng đó hả!"
Tôi tức giận ta: "Lão già, hôm nay tôi chính là muốn gi3t , tính sao?"
"……"
Trầm Hoàng run rẩy, vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
"Được, gi3t, cho tốt, tôi sẽ vỗ tay cho em!"
[Ôi ôi ôi!
[Tôi có vẻ đã khiến Nhược Nhược càng tức giận hơn.
[Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
[Trầm Hoàng, ông già này, chỉ biết lớn tuổi mà không biết suy nghĩ.
[Nếu Nhược Nhược muốn đánh ông, thì ông cứ để ấy đánh, gì đến việc gi3t chồng?
[Nhược Nhược sao có thể nỡ gi3t ông chứ? Tất nhiên là không nỡ rồi! Cô ấy thấy ông nghĩ xấu về ấy, không phải là tức giận sao!
[Ôi trời ơi, đồ ngốc này! Mau đi dỗ ấy đi! Nhanh lên, đi dỗ ấy!]
Trầm Hoàng lặng lẽ chuyển từ nhảy một chân sang đi bằng hai chân. Anh ấy cẩn thận thử đi đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi nũng.
“Ái phi, ta sai rồi, đừng giận nữa không”
Tôi nhếch môi: “Trầm Hoàng, Đại Nguyên đã mất rồi, đâu còn ái phi nào? Anh vẫn còn mơ hoàng đế à?”
Trầm Hoàng lập tức đổi cách : “Nhược Nhược, vợ , bảo bối, bé của , chúng ta đừng giận nữa không?”
Hả, thật là ngọt ngào.
“Được không, không, không nào~”
Tôi muốn nôn rồi! Tôi khó chịu rút tay lại.
“Lão già, bình thường chút đi.”
Trầm Hoàng ngay lập tức trở lại bình thường.
“OK!”
Đang cái quái quỷ gì ? Không hiểu.
Bạn thấy sao?