Cười với : “Giang Huyền, mình cũng có một bài không hiểu, cậu có thể giảng cho mình không?”
Giang Huyền đẩy gọng kính, chậm rãi :
“Xin lỗi, không rảnh.”
Sơ Anh nở nụ ngây thơ ngọt ngào:
“Vậy khi nào cậu rảnh thì giảng cho mình nhé. Khi nào mới rảnh ?”
Giang Huyền hờ hững đáp:
“Kiếp sau, nếu đầu thai heo.”
Từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên tôi nở nụ .
Chuyện Giang Huyền giảng bài cho tôi nhanh chóng lan khắp cả khối.
Ban đầu, mọi người đều kinh ngạc vì một người xuất sắc như Giang Huyền lại chịu khó giảng bài cho người khác.
Rồi sau đó, là ghen tị.
“Sơ Ninh cao tay ghê, giả vờ đáng thương để thầy sắp xếp Giang Huyền kèm cặp.”
“Đúng , nếu là người khác thì thôi không , Sơ Ninh ấy à, cái IQ của ta… ha ha ha, vô ích thôi.”
“Chẳng mấy chốc, Giang Huyền sẽ chán ngay, ta ngốc thật.”
Những lời tương tự, tôi đã nghe không dưới trăm lần.
Nhưng tôi chưa từng để tâm.
Chưa từng.
Tôi ngồi ở chỗ của mình, cắn đầu bút, đau đầu với một bài toán.
Giang Huyền lại gọi đi tham gia kỳ thi vật lý.
Hiện tại vẫn không ai chịu giảng bài cho tôi.
Khi tôi định lật sách hướng dẫn ra xem thì bất ngờ có người gõ gõ vào bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người đó.
Là Thẩm Tầm.
“Sơ Ninh, thầy bảo tôi đổi chỗ với Giang Huyền.”
“Đổi… đổi cái gì?”
Tôi nhíu mày hỏi.
Thẩm Tầm : “Gia sư, dù gì cậu cũng không tiếp thu gì, đúng không? Chi bằng nhường lại cho Sơ Anh.”
“Hai người họ kèm cặp lẫn nhau, sẽ giành nhiều suất tuyển thẳng hơn.”
Tôi sững sờ.
Khi thầm một người, trong lồng ngực sẽ như có một vạn con bướm đang bay.
Rung , không ngừng rung .
Đến khi gặp một cơn bão lớn…
Giống như khi thất vọng về một người, cảm giác cũng như .
Sau khi hi vọng cháy rụi, cả trái tim cũng hóa thành tro tàn.
Không còn cơ hội hồi sinh.
Đây là lần đầu tiên, tôi thẳng vào Thẩm Tầm.
Hốc mắt cũng dần nóng lên.
Cổ họng nghẹn đắng.
Tôi : “Thẩm Tầm, không chỉ có một mình Sơ Anh muốn vào một trường tốt.”
“Tôi cũng muốn.”
Tôi chạy ra khỏi lớp học.
Để lại Thẩm Tầm đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Sơ Ninh sao thế? Sao lại chạy nhanh như , không phải khóc rồi chứ?”
Một hỏi.
Một khác lườm một cái.
“Khóc thì khóc chứ sao. Chẳng lẽ còn phải trao cho ta một giải thưởng à?”
“Giải gì cơ? Oscar à?”
Mấy người xung quanh lên.
Thẩm Tầm lại cúi đầu, hét lên: “Đủ rồi!”
Cả lớp lập tức im phăng phắc.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh.
Trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh, tôi dùng tay áo lau nước mắt một cách qua loa.
Lau xong, tôi lại lấy sổ từ vựng ra.
“Chemistry… Chemistry…” Tôi hít mũi, “Hóa học… Chemistry…”
Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi thử lần hai.
Tôi nhất định phải thắng.
Bạn thấy sao?