Tôi bước về phía lối ra.
“Đừng gặp lại nhau nữa.”
Nhưng vừa ra đến cửa, tôi thấy Giang Huyền.
Anh ngồi trong chiếc Maybach, lười biếng đưa một cánh tay ra ngoài cửa sổ.
Bàn tay dài, gầy, lộ gân xanh, kẹp một điếu t h u ố c mảnh mảnh.
Tôi sững lại.
Bước chân dần chậm lại.
“Lên xe.”
Giang Huyền .
Tôi lập tức phản ứng, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Thẩm Tầm ngay lập tức đuổi theo.
Anh ta đập vào cửa sổ xe vừa đóng lại, chất vấn:
“Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?!”
Giang Huyền hạ cửa kính xuống một khe nhỏ.
Ánh mắt rất lạnh lẽo.
“Không liên quan đến .”
Nhìn Thẩm Tầm bên ngoài vẫn đang bám riết không buông, tôi đưa ra một quyết định.
Tôi tiến gần Giang Huyền, trước mặt Thẩm Tầm, đặt một nụ hôn lên môi .
Mây mù tan biến, ánh nắng rải khắp nơi.
Thẩm Tầm liên tục đập vào cửa kính xe, cố ngăn cản chúng tôi.
Giang Huyền lại nắm lấy cằm tôi, nụ hôn càng thêm sâu.
Trong xe vẫn còn thoảng mùi t h u ố c lá chưa tan hết.
Nhưng không hề khó chịu.
Ngược lại còn có hương hoa thanh mát.
Tôi không đẩy ra.
Kể từ đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Tầm nữa.
Đến khi chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học…
Sơ Anh tỏ với Giang Huyền.
Sau khi bị Giang Huyền từ chối, nó vừa khóc vừa hỏi :
“Tại sao chị ấy thì , còn em thì không?”
Tôi lạnh lùng nó khóc.
Từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
Trong lòng không gợn chút sóng nào.
Giang Huyền thản nhiên :
“Cô ấy là ngoại lệ.”
Nghe xong, tôi cúi đầu khẽ.
Sau khi bị từ chối, Sơ Anh lại quay sang Thẩm Tầm.
Nó bắt đầu theo đuổi Thẩm Tầm.
Chuyện này lan truyền khắp trường.
Cuối cùng, kết thúc bằng việc Thẩm Tầm từ chối nó.
Khi nghe tin này, tôi đang giải một bài tập vật lý.
Chiếc bút trong tay không hề dừng lại.
Khi chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, ba mẹ vội vàng gọi điện cho tôi.
Sơ Anh mắc chứng rối loạn tâm thần phân liệt.
Nó điên cuồng hỏi tất cả mọi người:
“Tại sao? Tại sao mọi người không còn tôi nữa?”
“Kiếp trước mấy người đối xử tốt với tôi như , lẽ nào tất cả chỉ là giả sao?”
Mẹ tôi khóc nức nở trong điện thoại.
“Nó là em con, con nhường nó một chút đi.”
Bà khóc rất đau khổ, còn tôi thì không có cảm gì.
“Nhường cái gì? Nhường thế nào?” Tôi hỏi.
Gần cuối mùa hè, ánh hoàng hôn ngoài ký túc xá rực rỡ vô cùng.
Tôi cúi mắt, thản nhiên :
“Coi là tất cả, chẳng khác gì đang tự trói bản thân mình cả.”
Tôi cúp máy, tiếp tục ôn bài.
Gió mát thổi qua, lật tung những trang sách trên bàn tôi.
Viết xong chữ cuối cùng, tôi đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến kiếp trước, mình cũng từng cố chấp theo đuổi như .
Vì chưa từng , nên khát khao vô cùng.
Khao khát đến mức đánh mất bản thân.
Khi biết Thẩm Tầm thầm Sơ Anh suốt mười năm, tôi cũng từng sụp đổ.
Giờ đây, tôi bỗng thấy thương Sơ Anh.
Bạn thấy sao?