Tôi lại trốn vào nhà vệ sinh.
Lần này, tôi vẫn mang theo cuốn sổ từ vựng.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhỏ xuống cuốn sổ.
Những chữ cái dần loang lổ, nhòe đi.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, co rúm người lại và bật khóc nức nở.
Khóc xong, tôi rửa mặt.
Sau đó quay về lớp học.
Không ngờ lại vô đụng phải Giang Huyền ở gần đó.
Anh thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Lúc này không đeo kính, tóc rối hết cả lên.
Anh :
“Sơ Ninh, chúc mừng cậu.”
Tôi sững sờ.
“Chúc mừng… cái gì?”
“Hệ thống bị lỗi, thiếu mất điểm ba môn của cậu.” Anh nghiêng đầu, tôi .
“Vậy nên, chúc mừng cậu, xếp thứ mười.”
Tôi mở to đôi mắt.
Thì ra, ngay sau khi tan học, Giang Huyền biến mất là vì chạy đi tranh luận với thầy .
Anh tin tưởng tôi.
Tin rằng sự nỗ lực của tôi là thật, không phải màu.
Chỉ cần tiến bộ, dù chỉ một chút, cũng đủ rồi.
Thầy lại không tin.
Cho đến khi liên lạc với gia đình mình, nhờ mối quan hệ mới giải quyết , trả lại sự thật cho tôi.
Tôi khóc nức nở đến mức không thở nổi.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi .
“Thật sự, cảm ơn cậu.”
Tôi càng chăm chỉ hơn.
Tôi muốn có thành tích tốt, một tương lai tốt đẹp.
Dù bố mẹ có mỉa mai, rằng tôi chỉ là loại đứng trong top 10 trong lớp.
Còn chưa chạm đến ngưỡng cửa trường trọng điểm tỉnh.
Nhưng tôi vẫn thức khuya học bài.
Cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp đã có kết quả.
Tôi đã đỗ vào trường trọng điểm tỉnh.
Gia đình nâng ly chúc mừng, không phải vì tôi.
Mà là, vì Sơ Anh.
Thậm chí ba mẹ còn tổ chức tiệc mừng cho Sơ Anh.
Thì ra.
Không phải vì tôi vô dụng nên họ từ bỏ tôi.
Đơn giản chỉ vì họ không tôi mà thôi.
Tôi Sơ Anh bố mẹ nâng niu, bao quanh bởi hoa tươi, vỗ tay tung hô.
Ngay cả Thẩm Tầm cũng vì Sơ Anh mà đi thêm suốt mấy tháng trời.
Chỉ để mua bó hoa hồng trắng 99 bông.
Anh ta dịu dàng trao bó hoa cho Sơ Anh.
Mọi người xung quanh reo hò ầm ĩ.
Sơ Anh e thẹn nhận lấy.
Tôi cúi đầu, không kìm mà bật châm biếm.
Kiếp trước, khi tôi và Thẩm Tầm kết hôn, tôi từng băn khoăn không biết chọn hoa gì hoa cưới.
Khi biết chuyện, Thẩm Tầm chỉ lạnh nhạt :
“Chọn hoa hồng trắng đi.”
Tôi hỏi tại sao.
Nhưng ta không trả lời.
Tôi cứ ngỡ ta ví của chúng tôi như bông hồng trắng.
Một thuần khiết, không tì vết.
Giờ đây tôi mới hiểu, đúng là vì ý nghĩa của loài hoa đó.
Nhưng người ta muốn gửi gắm, lại không phải là tôi.
Tôi đứng trong góc, lặng lẽ nâng ly.
Chúc mừng các người, chúc mừng tuổi trẻ.
Chúc mừng sự ngu muội của tôi ở kiếp trước.
R ư ợ u mạnh chảy vào cổ họng, tôi quyết định buông bỏ tất cả.
Thẩm Tầm đột nhiên quay đầu tôi.
Chúng tôi nhau rất lâu.
Ánh mắt của ta không còn lạnh nhạt như trước.
Bạn thấy sao?