Em tôi qua đời vì khó sinh, sau đó chồng chưa cưới của tôi cũng t ự s á t.
Khi dọn dẹp di vật của ấy, tôi mới biết ấy em tôi đến nhường nào.
Mười năm tôi ở bên , từ căn hầm tối tăm cho đến biệt thự cao cấp, cuối cùng cũng không bằng nụ năm mười lăm tuổi của em tôi.
Vì , khi quay lại thời học sinh, ánh mắt tôi không còn hướng về nữa.
Lần này, tôi sẽ thành toàn cho họ.
“Phu nhân, không hay rồi, ông chủ… ông chủ tự s á t rồi!”
Nghe thấy câu này, tôi không khỏi sững sờ.
Bông hồng trắng trên tay cũng rơi xuống theo.
“Tiểu Nguyệt, trò này không vui chút nào đâu.”
Cả người tôi run rẩy, cảnh cáo người hầu.
Nhưng Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa : “Là thật đó, phu nhân, ông chủ đã r ạ c h cổ tay t ự s á t trong phòng tắm rồi.”
“Cái gì?”
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Hai chân bủn rủn, tôi ngã quỵ xuống đất, đưa tay bảo vệ bụng theo bản năng.
Trước khi ngất đi, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ…
T ự s á t?
Sao Thẩm Tầm có thể chứ?
Khi tôi tỉnh lại, trời đã gần tối.
Mùi t h u ố c sát trùng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài phòng b ệ n h đang rất náo loạn.
Một đám phóng viên chen chúc ngoài cửa:
“Xin hỏi tại sao Thẩm lại t ự s á t? Là vì trầm cảm có lý do nào khác?”
“Nghe đồn Thẩm và phu nhân cảm sâu đậm, hòa thuận vui vẻ, đến giờ họ vẫn chưa có ý định sinh con, liệu có phải giữa họ thật sự không có không? Rốt cuộc nguyên nhân khiến ấy t ự s á t là gì?”
“…”
Tiếng ồn bên ngoài phòng b ệ n h ngày càng lớn.
Ánh đèn flash chiếu rõ trên kính cửa sổ.
Tôi ôm đầu, không biết phải sao.
Những câu hỏi của phóng viên ngày càng sắc bén, như muốn ép tôi ra ngoài trả lời .
Nhưng tôi biết, nếu bây giờ ra ngoài trả lời phỏng vấn thì chỉ khiến mọi việc tệ hơn mà thôi.
Là phó tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, tôi phải giữ vững tinh thần.
Không biết trôi qua bao lâu, phóng viên đột nhiên im bặt.
Thay vào đó, là một giọng nữ nghiêm khắc:
“Ai cho các người vào đây? Mau cút ra ngoài!”
Tim tôi chợt thắt lại.
Là mẹ chồng…
Mẹ chồng không thích tôi.
Bà cho rằng tôi quá trầm tính, khô khan, không năng như em tôi.
Cánh cửa phòng b ệ n h mở ra.
Mẹ chồng mặc áo khoác đen bước vào.
Đôi mắt bà đỏ ngầu, trông rất mệt mỏi.
Bà quăng túi xách xuống, quát vào mặt tôi: “Sao lại đột nhiên thằng bé lại t ự s á t?!”
Tôi nắm chặt tấm chăn, lắc đầu: “Con không biết, con cũng rất bất ngờ… mẹ.”
“Đủ rồi!”
Bà bước lên tát tôi một cái: “Cô không xứng gọi tôi là mẹ!”
Bạn thấy sao?