Tôi Sẵn Sàng Vả [...] – Chương 9

Nhưng bà không chịu thua, giữ nguyên nguyên tắc “không chiếm lợi là lỗ,” và trực tiếp đến lý luận với bố mẹ tôi.

 

Kết quả, bà bị bố mẹ tôi mắng cho tơi bời.

 

Mẹ tôi: “Đã gặp người không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.”

 

Bố tôi: “Nếu ngay từ đầu bà muốn ‘bán’ con trai mình, sao không thẳng, để tôi chỉ cần đưa bà 11.000 tệ tiền sính lễ là xong!”

 

Bà Vương: “...”

 

Không cãi lại , bà đổ bệnh và lần đầu tiên nhập viện vì cao huyết áp.

 

Lần đó, bà cũng muốn tôi đến chăm sóc, không may tôi đang đi công tác. Khi tôi trở về, Trần Thần đã thuyết phục bà xuất viện.

 

Sau khi xuất viện, bà không ngại bị tôi tức chết, lại tiếp tục tìm cớ sự.

 

Có lẽ bà biết rằng căn nhà chắc chắn sẽ không sang tên, nên không nhắc đến chuyện đó nữa. Thay vào đó, bà tuyên bố trong nhà tôi: “Nếu các người không sinh thêm con, chẳng phải là muốn họ Trần tuyệt tự sao? Tôi cho các người biết, nếu không sinh cho họ Trần một đứa cháu trai, tôi chết cũng không nhắm mắt!”

 

Tôi hờ hững hỏi lại: “Bà mang họ Trần à? Ngay cả họ Trần bà cũng không mang, mà lại thay mặt họ Trần phát ngôn. Bà có tư cách gì?”

 

Bà: “...”

 

Tôi cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, thẳng: “Còn nữa, bà cứ yên tâm. Nếu bà chết thật, việc nhắm mắt hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc chôn cất. Trên đời này có biết bao người chết không nhắm mắt, thêm bà cũng chẳng sao.”

 

Bà: “...”

 

Bị tôi đến mức không giữ nổi mặt mũi, bà nằm lì trong nhà tôi và lớn tiếng cãi nhau.

 

Cãi không lại, bà bị tôi đuổi ra khỏi nhà.

 

Trước khi bà đi, tôi chỉ vào Trần Thần, người vẫn im lặng ngồi trên ghế sofa, và : “Chuyện của mẹ , đừng mang đến trước mặt tôi nữa. Bà ấy mà chết ngay trước mặt tôi, tôi còn thấy xui xẻo nếu thêm lần nữa!”

 

Bà Vương đáp lại: “Dù tôi có chết trước mặt , cũng không cần thêm lần nào, đồ đàn bà đê tiện!”

 

Trần Thần, người vẫn giữ im lặng từ đầu, cuối cùng cũng đứng dậy, đẩy mẹ mình ra ngoài và quát: “Mẹ, mẹ đừng xen vào chuyện của con và Lý Việt nữa. Con xin mẹ, mẹ đừng khó con nữa, không?”

 

Bà Vương: “...”

 

Mặc dù bà Vương lúc đó bị Trần Thần thuyết phục trở về, nghe bà đã loạn ở nhà một thời gian dài, thậm chí còn giả vờ tự sát.

 

Nhà bà chỉ ở tầng hai, bà đứng trên ban công đòi nhảy lầu. Nhà bà là kiểu cũ, ban công không che chắn, nên ông Trần – người vốn ít khi lên tiếng – đã đến gặp tôi để thuyết phục tôi đi xin lỗi bà.

 

Ông Trần : “Mẹ con lớn tuổi rồi, dù có gì không đúng, con con cái cũng nên bao dung. Dù sao chúng ta cũng là một gia đình.”

 

Tôi lạnh: “Gia đình cái gì chứ.”

 

Tôi thẳng thừng mắng: “Xin lỗi là chuyện không bao giờ xảy ra. Ông về với bà Vương, nếu bà muốn nhảy lầu thì cứ nhảy ngay đi. Chết rồi cũng đừng mong gọi tôi đến dự tang lễ.”

 

Ông Trần: “...”

 

Sau vụ cãi nhau đó, giữa tôi và Trần Thần bắt đầu có khoảng cách.

 

Tôi nghĩ mình đã nể mặt rất nhiều. Khi sinh con , bà Vương khó tôi đến mức đó, những dịp lễ Tết, tôi vẫn không muốn khó , cũng không thực sự cắt đứt quan hệ với gia đình .

 

Nhưng vẫn để mặc mẹ mình loạn trong nhà tôi ngày càng quá đáng.

 

Anh cho rằng mẹ đã đòi nhảy lầu, mà tôi còn bảo bà nhảy luôn đi, không hề có chút đồng cảm nào.

 

Anh nghĩ rằng sau này, nếu gia đình có chuyện, tôi sẽ không bao giờ giúp gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...