Tôi Sẵn Sàng Vả [...] – Chương 7

Có lẽ bà cược rằng tôi sẽ ngại ngùng, không từ chối trước mặt họ hàng chỉ vì vài ngàn tệ.

 

Nhưng bà nhầm rồi. Tôi còn không biết xấu hổ hơn bà.

 

Tôi : “Mẹ ơi, con đang thích một chiếc vòng tay vàng, cũng chỉ hơn hai mươi ngàn tệ thôi. Mẹ mua cho con một cái nhé. Con và Trần Thần kết hôn lâu thế rồi, mẹ còn chưa tặng con món quà nào cả. Lần này nhân dịp Tết Dương lịch, chúng ta tặng quà cho nhau đi. Con mua điện thoại cho mẹ, mẹ mua vòng vàng cho con.”

 

Họ hàng đều bà. Tôi cũng bà.

 

Một lúc lâu sau, bà miễn cưỡng : “Được thôi, mẹ cũng muốn mua cho con cái vòng tay từ lâu rồi. Hồi hai đứa kết hôn, mẹ không kịp mua.”

 

Tôi lập tức : “Vậy bây giờ đi mua luôn đi.”

 

Bà: “...”

 

Bà từ chối, bảo đợi ăn xong rồi đi.

 

Vì bà biết, nếu đi, tôi chắc chắn sẽ mua thật, còn chọn loại đắt nhất nữa.

 

Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần Trần Thần vẫn đứng về phía tôi, thì cho dù bà Vương Cầm có giỏi "diễn kịch" đến đâu, chúng tôi vẫn có thể cùng nhau đi tiếp.

 

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

 

Sau khi con vào mẫu giáo, bà Vương lại bắt đầu đến nhà tôi để tiếp tục màn "mẹ chồng từ bi, con dâu hiếu thảo."

 

Lúc đó, bố mẹ tôi đã mua nhà và hoàn thiện nội thất cho chúng tôi, và chúng tôi chuyển vào ở trong ngôi nhà mới.

 

Bà thường xuyên đến nhà mới của chúng tôi, ba ngày một lần, mỗi lần đến đều gọi "Lý Việt" một cách ngọt ngào, như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.

 

Tôi không muốn cùng bà tiếp tục màn kịch này, nên hỏi thẳng Trần Thần rằng mẹ có ý gì.

 

Trần Thần ấp úng, rằng có lẽ mẹ cảm thấy trước đây mình đã quá đáng, bây giờ muốn hòa giải với tôi.

 

Khi tôi ép thật, thừa nhận rằng bà Vương đến là để thúc giục chúng tôi sinh con thứ hai.

 

Tôi: "?"

 

Tôi bảo nhanh chóng giải quyết chuyện này với mẹ mình.

 

Nhưng mỗi lần chuyện với bà, bà lại bắt đầu khóc. Mỗi khi bà khóc, không biết phải thế nào.

 

Nhưng đó là mẹ .

 

Không sao, bà ấy không phải mẹ tôi. Anh không dám cắt đứt, tôi thì dám.

 

Một lần khác, bà Vương đến nhà tôi và về chuyện sinh con thứ hai, bảo rằng nhà Hai đã sinh thêm đứa nữa, mà chúng tôi vẫn chưa có tĩnh gì.

 

Bà còn : "Một người phụ nữ, nếu không sinh nổi con trai, thì có tác dụng gì."

 

Tôi chỉ thẳng ra cửa và : "Bà không có nhà riêng của mình sao? Đi ra, đừng ở trong nhà tôi nữa."

 

Bà Vương: "..."

 

Có lẽ vì trước đây, dù tôi không ưa bà và không tỏ ra hòa nhã, tôi chưa từng trực tiếp đuổi bà đi.

 

Bà ngây người một lúc, rồi nổi giận, lớn tiếng phản bác tôi: "Đây là nhà của con trai tôi, tức là nhà của tôi, sao tôi không thể ở đây?"

 

Tôi lạnh: "Bà nghĩ kỹ lại xem, lúc chúng tôi mua nhà, bà có coi Trần Thần là con trai không?"

 

Bà: "..."

 

Chắc bà nhớ lại những lời mình từng và những việc mình đã khi chúng tôi mua nhà, nên im bặt.

 

Sau đó, bà Trần Thần với vẻ đáng thương.

 

Một lúc lâu sau, thấy Trần Thần không có ý định lên tiếng bênh vực mình, nước mắt bà lập tức tuôn trào, không ngừng .

 

Bà vừa khóc, Trần Thần lại cuống quýt, định gì đó giúp bà, tôi lập tức bảo : "Dẫn bà ấy ra ngoài luôn đi."

 

Bà Vương lập tức bùng nổ, chỉ vào tôi và mắng: "Lý Việt, lấy quyền gì đuổi cả con trai tôi ra ngoài? Đây là nhà của con trai tôi! Tôi cho biết..."

 

Tôi cắt ngang lời bà: "Tôi cũng cho bà biết, ngôi nhà này đứng tên bố mẹ tôi, không liên quan gì đến con trai bà cả! Nếu bà còn đến đây loạn, thì dẫn cả con trai bà đi luôn. Tôi sẽ ly hôn!"

 

Bà Vương: "..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...