Sau vài tháng trò chuyện, tôi cảm thấy chúng tôi có nhiều sở thích chung, quan điểm sống cũng rất hợp nhau.
Chúng tôi chính thức hẹn hò vào mùa xuân năm sau, khi tôi bị cảm. Đúng lúc đó, Long Thành mưa lớn liên tục nhiều ngày, xin nghỉ mỗi ngày, đội mưa đến bệnh viện ngồi cùng tôi truyền nước.
Khi tôi khỏi bệnh, tỏ với tôi.
Thế là, chúng tôi tự nhiên trở thành một đôi.
Cuối năm đó, chúng tôi bắt đầu bàn chuyện kết hôn, gặp gỡ hai bên gia đình.
Lúc ấy, bà Vương Cầm – mẹ – chuyện rất khéo léo, dễ nghe.
Tôi và Trần Thần đều là con một. Bà : “Thật tuyệt, từ lâu mẹ đã mong có con , hồi đó không sinh con thứ hai, nên tiếc nuối nhiều năm. Bây giờ thì tốt rồi, Lý Việt, từ nay con chính là con ruột của mẹ.”
Tiền sính lễ ở Long Thành không cao, chỉ có 11.000 tệ, mang ý nghĩa may mắn, nên không ai khó chịu vì vấn đề này.
Sau khi kết hôn, vì cả tôi và Trần Thần đều việc xa nhà , chúng tôi không ở cùng bố mẹ mà nhà riêng.
Chúng tôi dự tính hai năm sau sẽ mua nhà, trang trí nội thất, rồi dọn vào sống trong tổ ấm mới.
Vì thế, tôi và bà Vương Cầm không hề xảy ra mâu thuẫn.
Cuối tuần, bà thậm chí vượt nửa thành phố đến nhà của chúng tôi để nấu cơm cho hai đứa.
Vừa nấu cơm, bà vừa trò chuyện với tôi, rằng thế hệ trẻ chúng tôi thật vất vả, không có công việc ổn định, lại là con một, sau này phải chăm sóc bốn người già, biết sao đây.
Thật sự giống như mẹ ruột của tôi .
Lúc đó tôi không biết bà là một “diễn viên tài năng,” rất giỏi đóng kịch. Tôi cũng lễ phép đáp lại bằng cách mua tặng bà quần áo, quà cáp, và cả điện thoại đời mới.
Mâu thuẫn bắt đầu khi tôi sắp sinh con.
Tôi và Trần Thần không thuộc gia đình giàu có gì, bố mẹ hai bên lúc kết hôn đều rằng sẵn sàng giúp chăm cháu.
Vì , chúng tôi định sinh con sớm khi ông bà còn khỏe, tránh để quá muộn, cả bố mẹ lẫn chúng tôi đều không đủ sức.
Do đó, chúng tôi không cố gắng tránh thai, và nửa năm sau cưới, tôi mang thai.
Ba tháng đầu, bà Vương Cầm nhiệt đến mức muốn dọn sang nhà tôi ở.
Sang tháng thứ tư, bà dò hỏi liệu tôi có muốn biết giới tính của con không. Vừa dò hỏi, bà vừa : “Nếu là con thì càng tốt, con biết thương mẹ.”
Tôi không đi kiểm tra, rằng con nào cũng như nhau, đừng lãng phí tiền bạc.
Lúc ấy, tôi và Trần Thần đang lên kế hoạch mua nhà.
Bố mẹ tôi sẽ giúp trả một nửa số tiền, bà Vương cũng nhà bà sẽ lo phần còn lại. Nhưng ngoài tiền mua nhà, còn cần tiền để trang trí nội thất và sinh con.
Hơn nữa, tôi muốn trải nghiệm niềm vui “mở hộp bất ngờ.”
Bà Vương không gì thêm, mặc dù thỉnh thoảng bà lén gọi cho Trần Thần để thầm thì, tôi không để ý.
Cho đến khi tôi nhận ra bà Vương trọng nam khinh nữ là lúc tôi mang thai tám tháng, sắp sinh.
Chắc bà nghĩ tôi sắp sinh rồi, không thoát nữa, nên chẳng cần phải diễn.
Lý do khác là cả thai kỳ tôi bị nghén nặng, quá đau khổ, đến mức không thể đi .
Một lần sau khi tôi ói đến mức trời đất quay cuồng, tôi với Trần Thần: “Sinh xong đứa này, em nhất quyết không sinh nữa. Sinh xong em sẽ đi đặt vòng luôn!”
Bạn thấy sao?