Anh nghề bán hàng, rất giỏi dỗ dành người khác, lại chăm chỉ chịu khó.
Mẹ tôi lại : "Có giỏi cũng vô dụng, nếu nó vẫn nghe lời mẹ nó, rồi cũng phải ly hôn thôi."
Tôi: "..."
Trước khi tái hôn, Trần Thần lấy cớ đến thăm con để tìm gặp tôi.
Lời bóng gió của là muốn khoe khoang rằng hơn tôi. Ý là, sắp tái hôn, còn tôi vẫn độc thân. Có lẽ mong chờ thấy tôi hối hận.
Thật tiếc, mong muốn của không thành hiện thực.
Sau khi nghe thao thao bất tuyệt, tôi thẳng: "Tôi không tặng tiền mừng cưới cho đâu, nếu không trả tiền cấp dưỡng cho con, tôi sẽ đến gõ cửa nhà lúc nửa đêm."
Trần Thần nghẹn lời, rồi khuyên tôi: "Lý Việt, em cũng nên thay đổi tính cách đi. Lúc nào cũng như thùng thuốc nổ thế này, sau này khó mà tái hôn ."
Tôi không thèm nghe, vẫn tiếp tục là "thùng thuốc nổ": "Tôi không tái hôn là vì tôi không muốn gặp thêm một chàng bám váy mẹ như ."
Trần Thần: "..."
Trần Thần định khoe khoang bị tôi chọc tức đến mức phải rời đi.
Sau đó, suốt một năm trời, Trần Thần không đến thăm con lần nào.
Nhưng có đến hay không cũng chẳng quan trọng, vì con tôi không có cảm gì với .
Điều tôi không ngờ là, một năm sau, vợ mang thai. Lúc đó, lại tìm đến để thăm con .
Khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Dù đã ly hôn nhiều năm, tôi vẫn nhận ra ngay biểu cảm này. Kìm nén niềm vui trong lòng, tôi hỏi: "Mẹ và vợ cãi nhau à?"
Trần Thần im lặng.
Tôi biết ngay mà.
Có lẽ vì đã nhiều năm trôi qua, tôi không còn cũng chẳng còn hận nữa. Với chút lòng tốt còn sót lại, tôi khuyên : "Anh nên bảo vệ vợ mình nhiều hơn. Cô ấy đã lấy chồng xa, nếu còn bị mẹ bắt nạt, lòng ấy sẽ lạnh mất."
Trần Thần: "..."
Anh không gì, chỉ dẫn con tôi đi ăn một bữa rồi về.
Tôi nghĩ đơn giản rằng bà Vương lại như trước đây, sự với con dâu mới, rồi bị con dâu cãi lại, nên loạn và khóc lóc với Trần Thần.
Nghe đâu, vợ mới của Trần Thần cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt. Cứ vài ngày lại cãi nhau với bà Vương, thậm chí còn "đấu tay đôi" với bà.
Mẹ tôi, mỗi lần đánh mạt chược về nhà, nghe tin bà Vương cãi nhau với con dâu từ các chơi bài, đều phải nhạo bà một trận.
Vì thế, tôi cũng không khuyên can gì thêm. Chuyện nhà người khác, không đến lượt tôi xen vào.
Cho đến một tháng sau, mẹ tôi sau khi đánh mạt chược về, với tôi: "Con biết không? Mẹ chồng cũ của con thật sự nhảy lầu rồi!"
Tôi: "???"
Mẹ tôi kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, như đang đổ đậu từ hũ ra.
Nghe , sau khi vợ mới của Trần Thần mang thai, bà Vương nhất quyết cầu ấy đi kiểm tra giới tính của đứa bé. Bà rằng hai người họ đã ngoài ba mươi, nếu đứa bé này không phải con trai, khả năng sinh thêm lần nữa cũng khó .
Theo giọng điệu của bà Vương, nếu đó là con , chắc chắn bà sẽ ép ấy thai.
Vì , vợ của Trần Thần không đồng ý đi kiểm tra.
Bà Vương lại giở chiêu bài "một khóc, hai loạn, ba nhảy lầu."
Khi bà đang nhảy lầu để uy hiếp lần này, không biết từ đâu xuất hiện một con mèo hoang nhảy lên chân bà. Bà bị dọa sợ, chân trượt, tay lỏng ra, và thật sự rơi xuống.
Hiện tại, bà đang cấp cứu tại bệnh viện.
Tôi: "!"
Mẹ tôi: "Bây giờ, toàn bộ cư dân trong khu đều đang cầu nguyện cho bà ấy đừng chết thật, vì nếu bà ấy chết, giá nhà giảm là chuyện nhỏ, những người yếu bóng vía sẽ phải chuyển đi."
Tôi: "..."
Kết thúc
Có lẽ lời cầu nguyện của toàn bộ cư dân trong khu đã đến tai ông trời.
Sau khi cấp cứu, bà Vương không chết.
Nhưng bà bị liệt nửa người và phải dành phần đời còn lại trên xe lăn.
Sau khi bà bị liệt, vợ của Trần Thần nhanh chóng thai và ly hôn với .
Kể từ đó, Trần Thần không còn trả tiền cấp dưỡng cho con tôi nữa.
Tôi hiểu điều này. Cú ngã của bà Vương ít nhất đã tốn vài chục nghìn tệ, và chi phí chữa trị, chăm sóc sau đó cũng không phải nhỏ.
Nhưng vài tháng sau, Trần Thần đến thăm con và đề nghị tái hôn với tôi. Điều này thật nực .
Anh ta một cách hiển nhiên: "Lý Việt, bây giờ mẹ đảm bảo sẽ không ép chúng ta sinh con thứ hai nữa. Vấn đề lớn nhất giữa chúng ta đã giải quyết rồi, đúng không?"
Tôi: "???"
Tôi liếc ta: "Trần Thần, nghĩ tôi giống kẻ ngốc lắm sao?"
Tại sao vợ ly hôn với ?
Nói thẳng ra, nếu lần này bà Vương thật sự nhảy lầu và chết, có lẽ họ sẽ không ly hôn. Chính vì bà Vương không chết, nên họ mới ly hôn.
Vấn đề chăm sóc bà Vương sau này, người chăm sóc là một khoản chi lớn. Nếu không , vợ Trần Thần rất có thể sẽ trở thành người chăm sóc.
Dựa vào tính cách của Trần Thần, chắc chắn sẽ không bỏ mặc mẹ mình. Nhưng dù chăm sóc bằng cách nào, đều là khó cho vợ.
Vợ biết phải chạy, tôi đã chạy thoát, sao còn quay lại "chôn mình" vào cái hố đó?
Anh đúng là dám nghĩ.
Không chỉ dám nghĩ, còn chẳng biết xấu hổ: "Lý Việt, chúng ta tái hôn, cũng sẽ mang lại một gia đình trọn vẹn cho con . Hơn nữa, em đã bao năm không tái hôn, chẳng phải là vì vẫn còn cảm với sao?"
Tôi khẩy: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình. Có hay không chẳng khác gì nhau. Không có , tôi còn thấy tốt hơn. Còn tại sao tôi không tái hôn, tôi đã lý do rồi mà."
Tôi không buồn giả vờ nữa: "Trần Thần, bây giờ muốn tìm ai đó ‘dịch vụ hiếu thảo,’ tìm nhầm người rồi."
Trần Thần: "..."
Tôi tiếp lời, đánh thẳng vào tim: "Trước đây, chẳng phải luôn rằng đó là mẹ , không thể không chăm sóc, không thể bất hiếu sao? Giờ chính là lúc thể hiện lòng hiếu thảo đấy."
Trần Thần: "..."
Sau đó, theo lời kể của chơi bài của mẹ tôi, "lòng hiếu thảo" của Trần Thần là cãi nhau với bà Vương tại nhà.
Sau khi bị liệt nửa người, bà Vương càng khóc lóc, loạn nhiều hơn.
Trần Thần bị bà phiền đến phát cáu, hét lên: "Mẹ còn định loạn đến bao giờ? Cuộc hôn nhân đầu tiên của con bị mẹ nát, cuộc hôn nhân thứ hai cũng vì mẹ mà tan vỡ, tiền trong nhà toàn bộ đều dồn vào chữa trị cho mẹ. Mẹ còn định loạn đến khi nào nữa?"
Rồi hét: "Mẹ không phải luôn đòi chết sao? Vậy giờ đi chết đi!"
Nhưng bà Vương không chết, bà vẫn muốn sống.
Khi mẹ tôi kể lại câu chuyện này sau khi đánh mạt chược về, tôi nghiêm túc : "Hy vọng bà ấy sống lâu trăm tuổi."
Mẹ tôi đáp: "Thêm một người hy vọng nữa."
Hết.
Bạn thấy sao?