Tôi Sẵn Sàng Vả [...] – Chương 1

Tôi sinh con đầu lòng bị khó sinh, bác sĩ khuyên nên mổ lấy thai.

 

Mẹ chồng tôi ở bên ngoài khóc lóc, hét không cho mổ, rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con năm sau.

 

Kể từ đó, bà thường xuyên sự, phạm tôi bằng đủ cách. Chồng tôi thì như bị điếc, hoàn toàn không quan tâm.

 

Chồng tôi còn bảo tôi nhường nhịn mẹ ấy một chút, rằng: “Dù gì thì con cũng nên chăm sóc người lớn.”

 

Tôi đáp thẳng: “Đó là mẹ của , không đi chăm, lại bảo tôi đi à? Gọi tôi là ‘dịch vụ hiếu thảo’ chắc?”

 

—---

 

 

Mẹ chồng tôi, bà Vương Cầm, nhập viện vì cao huyết áp.

 

Bà chỉ đích danh cầu tôi chăm sóc hai ngày.

 

Đúng lúc cuối tuần tôi nghỉ, con đang ở nhà ngoại, chồng tôi thì đi công tác.

 

Vậy nên, tôi đã đi.

 

Tôi y hệt như bà đã đối xử với tôi khi tôi sinh con tại bệnh viện.

 

Khi tôi đến, bà đang nằm nghỉ trên giường.

 

Tôi buông một tiếng “Ồ”, rồi : “Mẹ ơi, bệnh này ở nhà uống nhiều nước là rồi, đến bệnh viện gì cho tốn tiền?”

 

Bà kinh ngạc tôi.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của bà, tôi tiếp tục: “Con không mẹ, một người phụ nữ, có gì mà quý giá thế chứ? Cao huyết áp thôi mà, có chết đâu. Ngày nào cũng chỉ biết phiền phức cho bọn con. Nếu không chịu thì về nhà mẹ đẻ đi, đừng có việc gì cũng gọi cho con.”

 

“Con cũng bận lắm.”

 

Có vẻ bà tức điên lên.

 

Bà ngồi bật dậy, định cãi nhau với tôi, tôi liếc bà một cái: “Động tác nhanh nhẹn thế này, chắc lại giả bệnh đúng không?”

 

Bà: “...”

 

Vừa vào phòng ba phút, tôi đã một tràng.

 

Thành công khiến bà Vương Cầm bức .

 

Bà cầm điện thoại định gọi cho chồng tôi, Trần Thần.

 

Khi bà đang bấm số, tôi tiếp tục: “Hóa ra con trai bà chưa chết à? Chưa chết sao bà lại gọi tôi đến chăm? Làm tôi cứ tưởng con trai bà chết rồi, nên mới chỉ có mình tôi gọi đến. Trên đường đến đây, tôi còn nghĩ xem đám tang này sẽ nhận bao nhiêu tiền phúng điếu cơ.”

 

Bàn tay đang bấm số của bà khựng lại, bà quay sang chửi tôi: “Lý Việt, trù ai đấy?”

 

Tôi liếc bà một cái: “IQ của bà lùi rồi, hay là cao huyết áp biến thành điếc rồi? Tôi đích danh thế mà bà còn không biết tôi chửi ai?”

 

Bà: “...”

 

Thấy bà sắp bùng nổ, tôi nhẹ: “Định gì đây? Khóc, hét, hay định nhảy lầu? Đây là bệnh viện đấy, cửa sổ bị khóa hết rồi, không có chỗ cho bà diễn đâu.”

 

Bà: “...”

 

Tôi định tiếp thì điện thoại kết nối.

 

Tiếng của Trần Thần vọng ra từ đầu dây bên kia: “Mẹ, có chuyện gì ?”

 

Bà Vương ngay lập tức như tìm người chống lưng, bắt đầu kể xấu tôi: “Trần Thần, vợ con chửi mẹ, con mau về ngay lập tức đi!”

 

Trần Thần: “...”

 

Anh ấy ngập ngừng hỏi: “Lý Việt đang ở bệnh viện à?”

 

Bà Vương: “Đương nhiên là có, bây giờ nó đang chửi mẹ đây này. Mau về mà dạy lại vợ con đi!”

 

Tôi bà Vương, nở một nụ dịu dàng, vào điện thoại của bà: “Chồng ơi, mẹ không thích em. Em vừa đến bệnh viện, chưa kịp câu nào mà mẹ đã bắt đầu khóc lóc, bảo không chăm sóc bà, bảo bất hiếu. Bà còn bảo chỉ biết đi , không quan tâm bà. Bà hỏi em, giữa bà và công việc, cái nào quan trọng hơn.”

 

Tôi dừng lại một chút, rồi tiếp: “Mẹ không muốn em chăm bà, em ở đây cũng chướng mắt bà. Em về trước đây, gọi bố đến đi.”

 

Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại, rời khỏi bệnh viện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...