Nhìn mẹ và con gầy rộc đi, lòng tôi xót xa không chịu nổi, mua thật nhiều đồ ăn và đồ dùng về bù đắp.
Khi công việc bận rộn đã tạm lắng, tôi tranh thủ đưa con đi chơi công viên giải trí một ngày thật vui vẻ.
Sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cuộc sống lại dần tốt lên.
Cuối năm, công ty thưởng cho tôi một khoản kha khá, tôi mua một căn hộ nhỏ ở khu chung cư cao cấp gần chỗ , ngay bên cạnh có một trường tiểu học trọng điểm.
Khu này có bảo vệ tuần tra 24/24, đối diện còn là đồn công an, an ninh cực kỳ đảm bảo.
Tôi dịch vụ dọn dẹp mỗi tuần một lần, người nấu hai bữa mỗi ngày — việc nhà cũng giải quyết êm xuôi.
Con ngoan ngoãn, sự nghiệp ổn định, tôi cũng không còn phải hao tâm tổn sức vì những người không xứng đáng.
Cả con người tôi như tỏa sáng rạng rỡ trở lại.
Lúc tôi gặp lại Trần Nghiễn, suýt nữa thì không nhận ra ta.
Hốc mắt lõm sâu, sắc mặt nhợt nhạt.
Anh giờ đã dọn ra khỏi nhà.
Tìm hiểu mới biết, quả thật mẹ đã đón cả gia đình con trai út về sống chung.
Nhà có ba phòng, Minh Huy – “tiểu bá vương” – đòi phải có phòng riêng.
Trần Nghiễn muốn yên chuyện nên đã nhường luôn phòng ngủ chính.
Còn mình thì dọn ra ngoài nhà ở tạm.
Nghe đâu lương cũng bị cắt giảm, công ty đang lên kế hoạch cắt giảm nhân sự.
Trong ngành này, tuổi của không còn trẻ, lại thường xuyên xin nghỉ vì chuyện gia đình, đã nhiều lần bị lãnh đạo gọi lên nhắc nhở.
Trần Nghiễn đúng là người con hiếu thảo — dù bị đẩy đến mức này, vẫn cặm cụi nuôi cả một đại gia đình.
Mẹ thì tự cho rằng mình nuôi hai đứa con trai, đến lúc phải hưởng phúc, ngày ngày ngồi chờ con trai phục vụ.
Gia đình em trai thì nghĩ rằng đã chăm bố mẹ bao nhiêu năm nay, giờ sống ở đó là điều hiển nhiên.
Tiền đưa mẹ mỗi tháng vẫn phải đều đặn.
Vừa phải nuôi cả nhà, vừa phải lo tiền học cho cháu, trả tiền nhà, lại còn chu cấp cho con .
Kéo lê cả một đoàn người như thế, chẳng trách tiều tụy đến .
“A Ninh, chúng ta… còn cơ hội nào không? Anh thật sự biết sai rồi.”
Gương mặt tràn đầy hối hận.
Tôi lắc đầu.
Chúng tôi cũng từng nhau cuồng nhiệt.
Tôi từng vì mà từ chối biết bao đối tượng do gia đình giới thiệu.
Anh từng vì tôi mà quyết định ở lại thành phố lớn.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn thua trước thời gian và thói quen.
Khi sự hy sinh của một người bị xem là điều hiển nhiên, thì cảm ấy đã bắt đầu phai nhạt.
Quyết định năm đó khiến thêm áy náy với bố mẹ, đến mức bất chấp tất cả để bù đắp.
Còn tôi, tôi không muốn mang theo gánh nặng ấy suốt cả cuộc đời.
Chuyện thành ra thế này, bản thân cũng có phần lớn trách nhiệm.
Kỳ thi đầu vào tiểu học, con tôi thi đậu vào trường trọng điểm nhờ thành tích xuất sắc.
Tôi đổi một chiếc xe mới, cuối tuần thường đưa ba mẹ và con đi du lịch.
Chúng tôi leo núi ngắm biển, khám những điều kỳ thú của thế giới, cảm nhận sự đổi thay của bốn mùa.
Đời còn dài — mong rằng chúng ta đều sẽ gặp phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
(Toàn văn hoàn chỉnh)
Bạn thấy sao?