Tôi uống một ngụm rượu, chỉ biết gượng.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra thứ quyết định mọi chuyện đôi khi chỉ là… thứ tự xuất hiện.
Nếu như khi ấy tôi nghe lời cha, sớm hơn một chút đến Kinh thành gặp … liệu kết cục có khác?
“Này, đừng có ngồi uống một mình, nào nào nào, cạn ly!”
Bùi Chi Dã thấy tôi hơi buồn, liền giơ ly lên.
Tôi cũng nâng ly theo.
“Cạn ly! Kính quá khứ một chén rượu, đến mấy cũng không ngoái đầu!”
Lâm Tiểu Kiều phụ họa:
“Phải đấy! Kính quá khứ một chén rượu, đến mấy cũng không quay đầu! Mặc kệ đi, bảo bối Yên Yên của chúng ta phải tự mình tỏa sáng!”
Tối hôm đó, không hiểu sao Bùi Chi Dã lại vui đến thế, uống rất nhiều.
Bỗng nhiên cảm khái:
“Hạnh phúc hay bất hạnh, đều là để khiến con người trưởng thành. Tôi vui vì cuối cùng cậu đã lớn, Yên Yên.”
Tôi khó mà tin nổi lời ấy lại phát ra từ miệng .
Anh lại uống thêm một ly rượu nữa, quay sang hỏi tôi:
“Đêm cậu khóc nhiều nhất, chắc là lớn lên nhiều lắm nhỉ?”
Tôi lắc đầu:
“Không, thứ khiến tôi trưởng thành… là đêm tôi cố nhịn không khóc ấy.”
Bùi Chi Dã sững lại, rồi khẽ .
“Không sao, mọi chuyện… đều đã qua rồi.”
Tôi đã tìm lại chính mình của ba năm về trước.
Lướt gió trên đường đua, bung hết mọi cảm .
Trượt tuyết trên núi A Nhĩ Sơn, ngắm phong cảnh hùng vĩ.
Lướt sóng giữa đại dương xanh dập dềnh giữa những con sóng bạc đầu.
Cưỡi ngựa trên thảo nguyên, đuổi theo cơn gió tự do.
Tôi khoác balo lên vai, bắt đầu một hành trình mới — khám từng ngóc ngách của thế giới.
Lúc ấy tôi mới hiểu: Mỗi người sinh ra đều là một cá thể độc nhất, không nên vì ai mà thay đổi bản thân.
Châu Phi. Cuộc di cư lớn của các loài vật.
Tôi mang theo máy ảnh, đứng giữa thảo nguyên rộng lớn, chớp lấy những khoảnh khắc thiên nhiên hùng tráng.
Thế …
Ngay khi tôi vừa bấm nút chụp, một bóng người lướt qua màn hình.
Anh mặc áo khoác đen, quần jean rách, đi đôi bốt Martin cùng màu.
Từ giữa bầy thú hoang, bước ra.
Những con vật như tự nép sang hai bên, để lại một lối đi.
Dáng thẳng tắp, tay cầm một bó hoa hồng.
“Tình phải bắt đầu từ một đóa hoa.
Cô Vu, không biết… có muốn của tiểu gia tôi không?”
Ngươi là chu sa chí của ta
Phiên ngoại – Bùi Chi Dã
Tôi là Bùi Chi Dã, tên gọi ở nhà là Tiểu Dã, không hiểu sao gọi riết gọi riết, thiên hạ đều quen miệng gọi tôi là Tiểu gia.
Tôi thích Vu Nam Yên từ nhỏ, từ đầu đến cuối, nghiêm túc mà nhát gan.
Tôi tưởng mình là thanh mai trúc mã của ấy, kết quả, lại tôi là thân chí cốt.
Cô bảo tôi với Lâm Tiểu Kiều, ba chúng tôi là tam giác sắt của Thượng Hải.
Tam giác cái con khỉ! Tôi chịu hết nổi rồi!
Cô ấy thích đua xe, cảm giác xé gió lao vút thật ngầu, nên tôi đổ cả đống tiền thiết kế riêng cho một chiếc xe đua màu hồng phấn, ngầu cực kỳ!
Cô thích trượt tuyết, tôi liền bất chấp gãy xương, theo huấn luyện viên học suốt ba tháng, cuối cùng cũng coi như có thành tựu.
Cô thích đi bar, nên toàn bộ những quán bar lớn nhỏ ở Thượng Hải, sau lưng đều là tôi chống lưng,
chỉ vì muốn có thể vui chơi mà không bị ai bắt nạt.
Cô thích uống rượu, Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Úc…
Tôi đưa đi thử từng loại một.
Cuối cùng , thích rượu vang đỏ Tây Ban Nha.
Cô muốn sao, tôi hái sao cho .
Cô muốn mặt trời, tôi sẽ Hậu Nghệ của .
Nhưng ai mà ngờ , lại đi thích một tên hòa thượng chứ!
Làm tôi tức muốn nổ phổi luôn!
Tôi từng gặp Ôn Yến Lễ, là ở buổi tiệc đó.
Lão gia nhà họ Ôn tuyên bố giao quyền kế thừa cho hắn.
Vu Nam Yên cứ khăng khăng hắn là Phật tử lạnh lùng, cao quý của giới Kinh thành.
Vớ vẩn! Giả bộ thanh cao!
Tôi thấy hắn cũng chỉ đến thế là cùng.
Áo có thêu kinh văn, tay lần chuỗi Phật châu, đứng trên sân khấu ra vẻ cao lãnh như băng, giống hệt mấy tên vờ vịt.
Cô ấy bảo muốn lên Kinh thành theo đuổi Ôn Yến Lễ.
Tôi tức đến mức không biết trút vào đâu.
Người Kinh thành ai cũng bụng dạ khó lường, một đại tiểu thư suốt ngày bar với rượu như ấy mà chạy đến nơi uống trà ngắm hoa, đi cưa một tên hòa thượng, chẳng khác nào mặt nóng dán mông lạnh!
Vậy mà buổi tiệc kết thúc rồi, ấy thật sự đi.
Rồi rất lâu… không quay về nữa.
2
Tôi rất nhớ ấy, nên lén lút chạy đến Kinh thành tìm, phát hiện mặc một chiếc váy đen, tóc xoăn sóng to, vô cùng quyến rũ.
Cô thật đẹp, đẹp đến mê hồn, như một con thiên nga đen cao quý và huyền bí.
Cô bước vào thiền đường, quỳ bên cạnh Ôn Yến Lễ, hai tay chắp lại, ánh mắt về phía tượng Phật ánh sáng bao phủ.
Cô đang cầu nguyện sao? Trong lời nguyện cầu đó có tôi không? Tôi không biết.
Tôi mãi vẫn không hiểu , tại sao một Vu Nam Yên vô tư, phóng khoáng như thế lại sẵn sàng vì ta mà ngồi mãi trong ngôi thiền đường tĩnh mịch này để sống tiếp quãng đời còn lại.
Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Ôn Yến Lễ đã cho ấy uống thứ bùa mê thuốc lú gì.
Rất lâu rất lâu sau, ta mới đứng dậy, khoác áo lên cho ấy.
Đầu gối của Yên Yên đỏ hết cả lên, tôi đau lòng lắm, tại sao lại để ấy quỳ lâu như !
Không biết ta đã gì, Yên Yên dường như không vui, khi Ôn Yến Lễ rời khỏi thiền đường, tôi vội tìm một góc để trốn đi.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi lại ấy, tôi lại thấy ấy mỉm .
Từ hôm ấy trở đi, tôi chưa từng thấy ấy mặc lại đồ màu tối, chỉ toàn là váy trắng kiểu mối đầu, hoặc váy hoa màu xanh nhạt, cả con người trở nên nhẹ nhàng, thanh thuần hơn hẳn.
Thế tôi vẫn nghĩ, hình tượng thiên nga đen kiêu sa và quyến rũ mới là ấy đích thực.
Vài tháng sau, ấy đột nhiên với chúng tôi rằng muốn học pha trà, còn đăng ký hẳn khóa trà nghệ đắt nhất Kinh thành.
Chúng tôi chẳng ai hiểu nổi, ấy dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, chẳng lẽ sức hấp dẫn của Ôn Yến Lễ lại lớn đến sao?
Tôi và Lâm Tiểu Kiều còn đặt cho ấy một biệt danh là “nghệ sĩ thuần khiết”.
Cô ấy lại với tôi rằng muốn mang theo sự chân thành của mình, từng chút một tiến gần đến hạnh phúc.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹn, thì ra thất là một loại cảm giác như , thật sự rất khó chịu.
Bạn thấy sao?