Nhưng ngày hôm ấy, như thể có một bàn tay vô hình dẫn lối, tôi đã đứng trước cánh cửa ấy.
Sắp thành vợ rồi, vào xem một chút chắc cũng chẳng sao?
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn không kiềm lòng hiếu kỳ, “kẹt” một tiếng, cánh cửa bị tôi đẩy mở.
Căn phòng cực kỳ đơn giản: một chiếc giường, một chiếc bàn, một cái tủ.
Không khí thoang thoảng mùi trầm nhè nhẹ.
Phòng thanh tịnh đến mức chẳng thể đơn sơ hơn nữa.
Tôi chẳng hiểu nổi có gì mà phải cấm.
Tôi quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bàn cạnh giường.
Tôi kéo ngăn kéo ra, quả nhiên, bên trong là một phong thư bọc bằng giấy kraft nằm yên lặng nơi góc tủ.
Mùa đông năm 2020:
Nơi đây hoang vu, không một cọng cỏ mọc.
Rồi em ghé ngang một lần.
Phép màu xảy ra, muôn vật nảy mầm.
Nơi ấy là tim .
Mùa hè năm 2021:
Mưa rơi Kinh thành,
Hai ta chung ô, chậm bước bên nhau.
Mùa thu năm 2021:
Liên tiếp mười sáu quẻ, quẻ nào cũng không có em.
Mười sáu thẻ duyên, thẻ nào cũng là chia lìa.
Mùa xuân năm 2022:
Lấy danh người qua đường, chúc em bình an.
Nét chữ của , giống con người – lạnh lẽo, xa cách, từng nét bút như đang kể một câu chuyện cam chịu đầy bất lực trước số mệnh.
Trong phong thư còn có một tấm ảnh. Bối cảnh là một trà quán, đầy hoa mẫu đơn trắng hồng.
Cô trong ảnh mặc váy trắng, tóc dài buông lơi, ánh mắt dịu dàng, rạng ngời hạnh phúc.
Ôn Yến Lễ đứng bên cạnh, ánh đắm đuối, môi khẽ mỉm .
Ánh mắt ấy… dịu dàng đến lạ, mang theo bao thương và lưu luyến.
Một mối sâu nặng khắc cốt ghi tâm, từng câu chữ, từng cái đều đâm sâu vào tim tôi.
Thì ra… người con thích hoa mẫu đơn trắng hồng.
Thì ra… cũng có thể rạng rỡ, ấm áp đến .
Còn tôi?
Ba năm rồi, tôi chưa từng nhận nụ đó.
Khoảnh khắc thấy tấm ảnh ấy, tim tôi như bị một chiếc búa nặng giáng thẳng vào.
Đau đến không thở nổi.
Tôi gắng gượng ổn định lại tâm trạng, lặng lẽ cất lại bức thư và bức ảnh về chỗ cũ.
Không sao cả. Tuần sau chúng tôi kết hôn.
Anh sẽ là của tôi.
Nhưng trong lòng tôi đã cắm một cái gai, dù thế nào cũng không thể yên ổn lại nữa.
Tôi quay trở lại quán bar Light & Shadow MK.
Tôi vốn không thích cocktail, hôm đó tôi uống hết ly này đến ly khác.
Cho đến khi cơn say dâng lên đầu, tôi mới bắt đầu thấy thương xót chính mình.
Thì ra người tôi sâu đậm, lại từng toàn tâm toàn ý một người khác.
Cái cảm giác thấu tất cả mà vẫn còn , thật sự khiến người ta nghẹt thở…
Một cơn không cam lòng dâng lên trong lòng tôi.
Tôi – người trước nay chưa từng say rượu – hôm đó đã thật sự say rồi.
Đêm khuya, tôi quay về biệt thự ở Hậu Hải.
Đèn nhà bên cạnh vẫn sáng.
Tôi mượn men rượu, lần bước đến trước cửa biệt thự của .
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ đổ xuống mặt đất, như phủ lên một lớp sương bạc.
Cửa… lại không khóa.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, tay vẫn chậm rãi lần từng hạt chuỗi Phật châu.
Nội thất trong biệt thự đậm chất cổ xưa, thanh nhã.
Trên bàn trà, trên kệ tủ, khắp nơi đều cắm đầy hoa mẫu đơn trắng hồng với phẩm tướng thượng hạng.
Hương thơm nhẹ nhàng của mẫu đơn hòa quyện với mùi trầm hương trên người , đúng là cực kỳ tương xứng.
Nhưng đối với tôi lúc này… lại chỉ thấy châm chọc đến cực điểm.
Sắp cưới rồi, mà còn mãi ôm hoài niệm về bạch nguyệt quang của sao?
Còn tôi thì sao? Tôi là gì?
Tôi loạng choạng bước đến trước mặt .
Anh có lẽ ngửi thấy mùi rượu trên người tôi.
“Cô uống nhiều rồi?”
Tôi bèn mượn men rượu, xô ngã xuống sofa.
Anh vừa định mở miệng, tôi đã nhào tới, ép sát .
“Ôn Yến Lễ, từng tôi chưa?”
Anh có chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ tôi lại hành như .
Nhưng không đẩy tôi ra.
Ánh mắt chạm vào tôi, trầm ổn mà sâu thẳm:
“Cô đứng dậy đi, chúng ta chuyện.”
“Tôi hỏi , có từng tôi không?”
Anh tôi, môi mấp máy như muốn gì đó,
trầm mặc một lúc, mới chậm rãi thốt ra:
“Chữ ‘’… quá nặng nề.”
Tôi hiểu rồi.
Ba năm theo đuổi, đổi lại chỉ là một câu: “Quá nặng nề.”
Được thôi, Phật tử lạnh lùng đúng không?
Vậy để tôi xem…
khi nhập thân, nhập tâm, nhập cả trần thế, sẽ thế nào.
Tôi cứ nghĩ sẽ đẩy tôi ra lần nữa.
Không ngờ —
bỗng xoay người, ép tôi nằm dưới thân.
Hả?
Tôi đơ người.
Chẳng lẽ tôi say đến hoa mắt rồi à?
“Khoan đã… …?”
……
Lúc tỉnh lại, những dấu hôn trên cổ và cảm giác mỏi nhừ khắp người cho tôi biết —
đêm qua tuyệt đối không phải mơ.
Vị Phật tử này… đúng là biết chơi thật đấy.
Anh không ở biệt thự, cũng không ở thiền đường,
chắc là đến công ty xử lý công việc rồi.
Tôi thay đồ, lập tức bay về Thượng Hải.
Sau đó, tôi đề cập với gia đình chuyện hủy hôn.
Cả nhà đều sửng sốt, vội vàng hỏi nguyên do.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?