Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 7

Bề ngoài tôi nở nụ , trong lòng thầm kêu gào. Lý Tư Mặc giỏi lắm, dám lật tẩy tôi ngay trước mặt Ngụy Lăng, sớm biết thế này, ngày đó khi bị mấy tên du côn đánh đập tôi đã phải đứng về phía đám du côn rồi.

 

Ngụy Lăng về phía tôi, bộ ra vẻ như không hiểu:

 

"Ồ? Vậy sao? Tôi cứ tưởng mấy năm nay ấy vẫn đang đương chứ." Lý Tư Mặc nhẹ giọng đáp: "Năm đó tôi theo đuổi ấy cả năm trời, vẫn không thành công. Nghe , trong lòng ấy chưa từng quên ."

 

Hay lắm, rất hay.

 

Lý Tư Mặc, không tôi thì cũng chết chắc.

 

Ngụy Lăng thu lại nụ : "Chỉ vì ấy khó theo đuổi mà có kẻ nào đó đã ra tay ấy."

 

"Anh xem, kẻ đó có đáng chết không?"

 

"Tần Chân chết rồi sao?"

 

Lý Tư Mặc nhấp một ngụm nước, cau mày : "Chẳng phải ấy đang đứng cạnh sao?"

 

Lý Tư Mặc thấy tôi?

 

Anh ấy thực sự thấy tôi sao?!

 

Tuy tôi không rõ tại sao Ngụy Lăng có thể thấy tôi, ấy từng đoán rằng có lẽ vì trong lòng tôi nhất nên mới có thể thấy tôi. Đương nhiên, tôi đã cho một trận vì cái kết luận đó.

 

Nhưng Lý Tư Mặc tại sao lại…

 

“Tôi có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã thấy những thứ này rồi.” Anh ấy ngắn gọn rồi lo lắng tôi: “Cô chết rồi? Sao lại chết?”

 

Bị chết đấy.

 

Tôi không đáp, Ngụy Lăng lạnh, lấy chiếc ống tiêm và lọ thuốc ra, cầm trên tay và giả vờ bình thản hỏi:

 

“Cái này là gì?”

 

“Tại sao dưới ống thuốc này, lại đặt bức ảnh của Tần Chân?”

 

Tôi chắc chắn, lúc ấy, tôi đã thấy sự kinh ngạc trong mắt Lý Tư Mặc.

 

Anh ta cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi không biết.”

 

Ngụy Lăng đặt chiếc ống tiêm xuống, bình thản : “Vậy à?”

 

“Nói thật cho biết, cái này không phải là ống tiêm trong ngăn kéo của , tôi lấy nó ở chỗ khác. Ống tiêm và thuốc trong ngăn kéo của vẫn còn ở đó.”

 

“Nếu tôi gọi phóng viên, rằng một nhân viên ở công ty này bị trúng độc tự tử, và trong ngăn kéo của con trai tổng giám đốc - người đã từng bị từ chối cảm - lại chứa chất độc chết người…”

 

“Anh đoán xem, chuyện sẽ ra sao?”

 

Trong ký ức của tôi, Lý Tư Mặc chưa bao giờ là người tàn nhẫn.

 

Anh Ngụy Lăng một lúc, rồi đột nhiên lên. Anh ngả người ra sau, Ngụy Lăng và : “Nếu là tôi thì sao?”

 

Tôi nhớ Ngụy Lăng từng đánh nhau vì tôi hai lần.

 

Lần đầu là năm đại học. Khi đó chúng tôi chưa nhau, một nam sinh trường khác đến quấy rối tôi, không gì thêm, lao vào đánh tên đó túi bụi.

 

Lần thứ hai là khi đi , với một khách hàng có ý đồ chuốc say để lợi dụng tôi, Ngụy Lăng đã ra tay nện một cú mạnh.

 

Lần này, lao lên, quật ngã Lý Tư Mặc, tóm cổ áo ta và : “Nếu dám có ý định ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

 

“Bỏ tôi ra, khụ khụ!”

 

Gương mặt Lý Tư Mặc đỏ bừng, tôi vội kéo Ngụy Lăng lại: “Đừng tay, ấy bị bệnh tim bẩm sinh!”

 

“Tôi không bị bệnh tim.”

 

Lý Tư Mặc, kẻ không biết lòng tốt lại tự phơi bày sự thật, đứng thở hổn hển rồi :

 

“Tôi chưa bao giờ bị bệnh.”

 

“Tin đồn về bệnh tật của tôi, đều là bố tôi bịa ra để lừa mọi người.”

 

“Từ nhỏ, tôi đã có đôi mắt âm dương, có thể thấy một số thứ không sạch sẽ, và vì khí âm quá nặng nên thường xuyên bị hồn ma nhập. Vì thế, bố tôi luôn đưa tôi đến chùa để dưỡng bệnh.”

 

“Bên ngoài, ông ấy là tôi bị bệnh tim bẩm sinh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...