Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 5

Năm ấy tròn mười tám tuổi, tôi đã tặng ấy một thỏi son MAC.

 

Đó là món quà chúng tôi cùng nhau dành dụm từ tiền đi thêm. Thỏi son đó là minh chứng cho lúc ấy của chúng tôi, về sau khi trở mặt vì Ngụy Lăng, ấy liền lấy thỏi son ấy ra, ném mạnh xuống đất rồi :

 

“Cả đời này tôi sẽ không bao giờ với cậu nữa!”

 

Không ngờ ấy vẫn còn giữ thỏi son ấy, lại còn giữ gìn đến thế.

 

Trên thỏi son còn có vết gãy, đã ai đó cẩn thận dán lại bằng băng dính.

 

Nhìn nó, tôi mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi từng bên nhau.

 

Tôi thở dài, với Ngụy Lăng: “Đi thôi, ở đây chắc không thể có gì của Jessica…”

 

“Đây là gì?”

 

Chưa kịp hết câu, Ngụy Lăng bỗng nhiên lên tiếng từ phía đối diện.

 

Vừa , hắn vừa mở bàn việc đối diện của Jessica, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên tôi, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Ánh nắng yếu ớt chiếu vào.

 

Trong ngăn kéo bàn mà Ngụy Lăng vừa kéo ra, có thể thấy rõ ràng.

 

Bên trong có một chiếc xi-lanh.

 

Phía dưới, đè lên ảnh của tôi.

 

Bên cạnh ống thuốc có ghi rõ ràng.

 

“Kali xyanua”.

 

Trần Dã giận dữ : "Không ngờ! Lại là Lý Tư Mặc!"

 

"Lý Tư Mặc ngày thường lạnh lùng, lịch thiệp thế mà lại có thể ra chuyện này!"

 

Tôi cũng hoàn toàn không ngờ tới.

 

Ống thuốc kali xyanua này lại tìm thấy trong ngăn kéo của Lý Tư Mặc, người vốn luôn trầm lặng ít trong công ty.

 

Nếu ra thì giữa tôi và Lý Tư Mặc không hề có thù oán gì, thậm chí có lần tôi còn cứu ta khi bị vài tên côn đồ chặn trong ngõ.

 

"Chỉ một chiếc xi-lanh thôi mà, không thể lên điều gì cả," lúc này Ngụy Lăng đột ngột , "có thể là ta chỉ…"

 

"Chỉ cái gì?" Trần Dã hỏi lại, "chỉ là mua ít thuốc độc cho vui thôi à? Ông ơi, tôi xin , đây là thuốc độc! Thuốc độc đấy! Người bình thường ai lại để thuốc độc trong văn phòng? Chẳng lẽ để dành khi rảnh rỗi tự tiêm vài liều?"

 

Ngụy Lăng: "..."

 

Trần Dã lại ngẩng lên, vào khoảng không: "Chân Chân, tôi nhớ là hồi trước cậu đã từ chối lời tỏ của Lý Tư Mặc, Giám đốc Lý thậm chí còn tìm đến cậu để chuyện vì việc này. Sau đó, Lý Tư Mặc rời công ty, phải không?"

 

Tôi khẽ sững người.

 

Sau khi tôi cứu Lý Tư Mặc trong con ngõ đó, ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

 

Từ ly sữa đậu nành để sẵn trên bàn mỗi sáng cho đến việc "tiện đường" đưa tôi về sau giờ .

 

Điều đó kéo dài trọn một năm.

 

Thậm chí, ba tháng sau khi tôi từ chối, Giám đốc Lý còn tìm gặp tôi, cố thuyết phục:

 

"Tiểu Tần à, tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này, từ nhỏ nó đã yếu ớt, mắc bệnh tim bẩm sinh."

 

"Tôi thấy hình như nó rất thích cháu, hay là hai đứa thử tìm hiểu nhau xem sao?"

 

Sau khi tôi lần nữa từ chối, Giám đốc Lý không gì thêm, trong văn phòng bắt đầu râm ran những lời đồn đại, rằng tôi không biết điều, rằng tôi giả vờ cao ngạo.

 

Trong lòng tôi là cảm giác ngổn ngang, lẫn lộn.

 

Ngụy Lăng cố chen vào: "Nhưng như thế cũng chưa thể chứng minh…"

 

"Anh có phải đàn ông không !"

 

Trần Dã bật điện thoại, bấm vài cái rồi đưa ra một tấm ảnh cho Ngụy Lăng xem: "Để Tần Chân xem đi, đây là gì?"

 

Đó là một tài khoản Weibo lạ lẫm đăng tải một bức ảnh. Trong ảnh là tôi đang ngủ trưa.

 

Ở bên kia bức ảnh, Lý Tư Mặc đứng đó.

 

Ánh mắt ta tôi đầy đắm đuối và si mê, biểu cảm phức tạp, lúc sáng lúc tối.

 

Rõ ràng biểu lộ sự cuồng nhiệt.

 

Sau khi rời khỏi nhà Trần Dã và trở về nhà của Ngụy Lăng, khi mở cửa, Ngụy Lăng bỗng ngừng lại, quay đầu hỏi tôi:

 

"Cậu nghĩ gì về Lý Tư Mặc?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...