Cơn gió lạnh thổi qua, hôm nay ông mặc không đủ ấm, đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, hình như vừa bước ra từ đó. Ông còn hắt xì, xoa tay vào nhau, ôm chặt hộp bánh, rồi nhanh chóng chui vào xe.
Ngụy Lăng bất ngờ vào tai tôi: “Tần Chân, cậu đoán xem cái bánh này mua cho ai?”
Tôi bỗng nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của mình.
Chết vào đúng ngày sinh nhật.
Thật là một sự mỉa mai.
Từ cấp hai tôi đã không còn tổ chức sinh nhật. Năm lớp 9, khi bà ngoại tôi mất, không còn ai nhớ đến sinh nhật của tôi nữa.
Cho đến khi vào đại học, hẹn hò với Ngụy Lăng, sinh nhật của tôi mới tổ chức trở lại. Trần Dã thì đãng trí, đến sinh nhật của mình còn không nhớ.
Nên kể từ khi chia tay, đã ba năm rồi tôi không đón sinh nhật.
Ngụy Lăng : “Này, vòng qua mấy con phố mới tìm cửa hàng hoa giấy này, còn mua bánh giấy. Cửa hàng bảo đây là loại to nhất, đẹp nhất…”
Tôi: “…”
Chiếc bánh trước mặt đúng là rất lớn.
Làm từ giấy, trên đỉnh còn có một chiếc Hải Miên Bảo Bảo bằng kem.
Ngụy Lăng cầm ba cây nến và ba nén hương, suy nghĩ đắn đo một lúc lâu, cuối cùng nghiêm túc với tôi: “Chuyện này tôi cũng chưa có kinh nghiệm, cậu xem cắm nến hay cắm hương thì hợp hơn?”
Tôi xách chiếc giày dưới chân lên ném thẳng vào mặt hắn.
Tôi và Ngụy Lăng quen nhau sáu năm trước.
Sáu năm trước, Ngụy Lăng rất điển trai, cao một mét tám sáu, tính cách thì đúng là một chó Husky phiên bản người. Hắn là cùng bàn với tôi. Cũng vì thế mà tôi thường xuyên bị một số khác để ý. Có vẻ ngoài lúc nào cũng dịu dàng, lại chặn tôi sau giờ học.
“Tần Chân,” ta mỉm tôi, dù giọng điệu mắng chửi lại nhẹ nhàng vô cùng: “Một người như Ngụy Lăng sẽ không thích như cậu đâu, kiểu có cha sinh không có mẹ dạy ấy.”
Sau đó, ta đưa thư cho hắn, và này liền mở ra ngay lập tức, còn đọc to trước mặt cả lớp:
“Bạn Ngụy Lăng thân mến, mình là học lớp bên, từ lần đầu gặp , mình đã thích … Bạn người mình nhé?”
Rồi trong ánh mắt sững sờ của , hắn gãi đầu: “Xin lỗi nhé, cậu rất tốt, tớ phải học bài. Còn chơi bóng, còn chơi game nữa. Thôi tạm biệt.”
Từ đó, chẳng còn nào dám đưa thư cho hắn nữa.
Khi ấy tôi là cùng bàn với hắn, vừa từ nhà dọn ra, tâm trạng khá tệ. Nhưng Ngụy Lăng không thích chuyện với người khác lại luôn tìm cách chọc tôi.
Mỗi ngày hắn đều ở bên tai tôi: “Ôi chao, lần này bài kém quá, chỉ hạng ba trong lớp thôi” hay “Cậu cũng không bài này à? Không sao đâu, bài này tớ phải nghĩ tận một phút mới ra cách giải.” Ba năm ngồi chung bàn, tôi đánh hắn đến nỗi không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Hắn nổi tiếng lòng bè, các nam sinh trong lớp đều thân thiết với hắn, cứ hết tiết lại có người gọi: “Ngụy Lăng, đi chơi bóng rổ không?”
Hắn vẫy tay từ chối: “Không đi đâu, ở lại học đây.” Nhưng thật ra hắn chẳng học hành gì, điểm của hắn đã rất xuất sắc. Các nam thường trêu: “Học gì chứ, lại dạy toán cho cùng bàn à!”
Năm ấy là sinh nhật của tôi.
Tôi đã vào đại học, tự mình nuôi sống bản thân, cũng cắt đứt liên lạc với ba. Sinh nhật mười chín tuổi, tôi tổ chức một mình.
Tối đó, mười một giờ bốn mươi lăm, Ngụy Lăng bất ngờ gọi tôi xuống dưới nhà.
“Có một kiện hàng cậu điền sai địa chỉ, gửi đến chỗ tớ.” Hắn thế.
Vừa ngạc nhiên không biết khi nào mình đã điền địa chỉ của hắn, tôi vừa đi xuống nhà.
Rồi tôi thấy Ngụy Lăng.
Hắn đứng dưới nhà, tay ôm một thứ gì đó phát sáng.
Là một chiếc bánh sinh nhật.
Bạn thấy sao?