Giang Hoài đứng phía sau giậm chân:
“Cố Dao! Cô phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!!!”
Tôi thực sự muốn quay lại, đâm chết ta.
6.
Về đến ký túc xá, cùng phòng bảo Vương Thiên Vũ đã đợi tôi hai ngày rồi. Ngày nào tan học cũng đứng dưới lầu ký túc, đến tận khi tắt đèn mới đi. Trông đáng thương đến mức không ít nữ sinh phải xót xa.
"A Dao, em giận đủ chưa? Hết bực rồi chứ? Em đúng là hay dỗi vặt, đã Thiến Thiến là em họ , mà em cứ không chịu tin." Vương Thiên Vũ tôi, vẻ mặt dịu dàng, đầy vẻ chiều chuộng.
Những nữ sinh xung quanh bắt đầu chỉ trỏ tôi, ánh mắt không vui, như đang thay Vương Thiên Vũ bất bình.
“Hôm qua tôi đã về quê . Người trong thôn bảo Dương Thiến là , hai người đã nhau bảy tám năm rồi cơ, thật đúng là thanh mai trúc mã, sâu nghĩa nặng nha!”
Tôi nhấn mạnh ngữ điệu, đám người xung quanh xôn xao, nhiều nữ sinh mắt sáng rực, tôi như thấy những linh hồn nhiều chuyện đang cháy bùng bùng.
Vương Thiên Vũ cuối cùng cũng hiện rõ vẻ hoảng hốt, vô cùng đáng thương mà tôi:
“Cố Dao, ở đây đông người quá, chúng ta có thể riêng không?”
Quân tử nhã nhặn, dịu dàng như ngọc? Đây là người mà tôi luôn ngưỡng mộ, thích?
Tôi không biết là thất vọng hay buồn bã, chỉ cảm thấy không muốn ở bên cạnh ta thêm một giây nào nữa, liền xoay người lên lầu.
Phía sau, Vương Thiên Vũ vẫn lớn tiếng gọi với:
“Anh vì quá thích em nên mới dối! Anh với ấy đã chia tay rồi!”
Tối hôm đó, bài viết "Nữ thần khoa Kiến trúc bị cắm sừng, có kẻ thứ ba" nhanh chóng leo lên đầu bảng diễn đàn trường.
Bài viết ba tháng trước "Cặp đôi thần tiên quyến lữ khoa Kiến trúc, hoa khôi nam vương của khoa ngọt ngào khoe trước mặt mọi người" cũng bị đào lại, đan xen với tin tức mới, cùng nhau đứng đầu bảng.
Thật sự quá mất mặt, tôi quyết định về nhà trốn một thời gian. Năm tư đại học cũng không có tiết học nào, tôi ở lại trường chỉ để tránh bố mẹ. Bây giờ vì Vương Thiên Vũ lại phải về nhà. Nghĩ đến bố mẹ, tôi lại muốn đập đầu vào tường.
7.
Về đến nhà, mẹ tôi không còn chạy ra đón tôi như mọi khi mà đang ngồi trên ghế sofa, chuyện vui vẻ với một quý bà ăn mặc sang trọng.
“Ai da, con cưng về rồi!”
“Giang phu nhân, để tôi giới thiệu một chút, đây là con tôi. Hiện đang học ở Đại học Giang, đã nhận bảo lưu nghiên cứu sinh. Nhà tôi cũng không cần nó kiếm tiền, nên định cho nó học đến tiến sĩ luôn.”
Mẹ tôi bắt đầu điên cuồng ngây ngốc khoe con.
“Đại học Giang!”
“Nghiên cứu sinh!!!”
“Tiến sĩ!!!!”
Người dì kia cực kỳ kích , giọng điệu mỗi câu một cao hơn. Nhất là từ "Tiến sĩ" cuối cùng kia, quả thực hệt như giọng nữ cao có thể đâm thủng màng nhĩ tôi.
“Trời đất ơi! Tiến sĩ! Đứa trẻ này sinh con ra phải thông minh lắm đây!”
Vị phụ nhân kia chen vào, hất mông đẩy mẹ tôi ra rồi ngồi sát bên cạnh tôi, nắm tay tôi, hai mắt sáng rực lên tôi đầy phấn khích. ??? Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi. Cô ơi, ơn kiềm chế chính mình một chút đi.
“Chị Cố à, khỏi phải nhiều nữa. Việc trang trí khách sạn mới của tôi giao cả cho gia đình chị nhé. Tôi còn có một tòa văn phòng cũng cần trang trí. Hay là tối nay hai nhà mình cùng ăn bữa cơm nhé?”
“Trời ơi, Giang phu nhân!”
Mẹ tôi lại chen vào, nắm lấy tay bà Giang, cả hai kích như hai chị em thất lạc lâu ngày.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Hai người đang gì ?
8.
Buổi tối hôm đó, tôi thấy một Giang Hoài vẻ mặt không nguyện đang ngồi trước bàn ăn.
“Cố Dao!!!”
Vừa thấy tôi, sắc mặt của Giang Hoài lập tức thay đổi, từ ủ rũ uể oải chuyển thành hưng phấn, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy nữa thôi.
Anh lao đến, lao đến rồi! Tôi chỉ muốn sàn nhà nứt ra một kẽ để tôi chui xuống.
“Hai đứa quen nhau à?”
“Quen!”
“Không quen!!!”
Vậy nên người dì dễ này, là mẹ của Giang Hoài sao?
Cái không khí quen thuộc này, tôi giống như ngửi thấy mùi xem mắt.
Bạn thấy sao?