26.
“Cái gì! Tại sao lại đính hôn nhanh như ! Con không đồng ý!”
Tôi và Giang Hoài mới ở bên cạnh nhau bao lâu đâu, tôi cảm thấy ba mẹ tôi bị điên rồi, nhanh như mà đã muốn cho chúng tôi đính hôn với nhau.
"Con à, không phải ba muốn con kết hôn sớm một chút, thật sự là bọn họ cho con quá nhiều rồi!"
Ba nghe xem những lời này có giống lời con người nên không?
Ba tôi bưng ly trà, vẻ mặt nhộn nhạo:
"Chủ tịch Giang Giang Hoài không thông minh bằng con, sau này chờ các con kết hôn, ông ấy sẽ giao sản nghiệp cho con kế thừa ngay lập tức."
“Còn nữa, con là con một của chúng ta, cho nên đến lúc đó con phải nhanh chóng sinh hai đứa con, để cho chúng ta chọn một đứa theo họ nhà chúng ta."
"Tương lai hai đứa cháu ngoại của chúng ta, một đứa kế thừa sản nghiệp nhà chúng ta, một đứa kế thừa nhà Giang Hoài, không ngờ đấy, Giang Kiến Hoa phấn đấu cả đời, kết quả là công cho ông đây, a ha ha ha ha!"
Hiển nhiên ba tôi đã đắm mình vào trong ảo tưởng cuồng nhiệt, hết thuốc chữa.
“Mẹ......”
“Ai u, con cưng à mẹ với con, ngày đó mẹ và ba con tham gia một bữa tiệc, ánh mắt của mẹ Bùi Cảnh vẫn mọc ở trên đỉnh đầu, hận không thể dùng cằm để người khác, ngày đó sau khi thấy bà cụ Giang, ai u, bà đó lập tức biến thành chó xù.”
"Không nghĩ tới bà cụ Giang thấy mẹ xong, vừa rót trà vừa gắp thức ăn, còn nhất định phải cho mẹ ngồi bàn chính, từ giờ trở đi mẹ chính là khách quý quan trọng nhất của nhà họ Giang, con không thấy mẹ của Bùi Cảnh lúc đó đâu, ánh mắt trừng lớn đến mức giống như ly trà, trông vô cùng tức giận ha ha ha."
Được rồi, lại thêm một người nữa bị điên.
Tôi nổi giận đùng đùng chạy tới nhà Giang Hoài, không ngờ lại gạt tôi, yên lặng tấn công ba mẹ tôi, thật sự là quá âm hiểm.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, tôi ngây ngẩn cả người.
Hoa hồng ùn ùn kéo đến, trên mặt đất, trên cầu thang, trên bàn, tầng tầng lớp lớp hoa hồng vô cùng dày đặc.
Mái nhà do vô số chuỗi đèn hợp thành một dải ngân hà rực rỡ.
Dường như tôi không cẩn thận bước vào một thế giới cổ tích.
Giang Hoài giống như hoàng tử trong thế giới cổ tích, mặc âu phục, tay cầm một bó hoa đứng ở chính giữa, tuấn không giống người thật.
Anh tôi rồi tiến về phía tôi từng bước một.
"Cố Dao, biết thời gian chúng ta ở bên nhau còn quá ngắn, còn chưa đủ hiểu nhau, em có nguyện ý gả cho trước hay không, sau đó dùng thời gian cả đời để từ từ hiểu ?"
Đỉnh đầu là biển sao, bên chân là biển hoa, trước mắt là hoàng tử tuấn.
Cuối cùng cũng không thể chiến thắng sức mạnh của tư bản.
Tôi nhón chân lên hôn .
- Hết -
Bạn thấy sao?