Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 21

Tôi quay đầu như như không .

 

“Khụ khụ, chỉ là sợ em lạnh, nhiệt độ buổi tối trong núi thấp, nếu em bị cảm lạnh thì không tốt.”

 

Giang Hoài về phía trước, giả vờ bình tĩnh .

 

Nhưng mặt của lại bắt đầu từ cổ dần dần đỏ lên từng tấc từng tấc một, tuy nhiên vẫn không có buông tay, ngược lại ôm tôi càng chặt hơn nữa.

 

“Ha ha!”

 

Tôi không nhịn ra tiếng.

 

Giang Hoài xoay người, đỏ mặt, yên lặng tôi, trên khuôn mặt tuấn là vẻ mặt nghiêm túc, mím môi, cau mày, hoàn toàn là dáng vẻ người trời đang giao chiến.

 

Sau đó dựa người lại gần hôn tôi thật nhanh, tốc độ nhanh đến mức tôi tưởng rằng đó là ảo giác của mình.

 

23.

 

Chỉ thế thôi sao?

 

Giang Hoài nhắm mắt lại, nghiêng mặt, toàn thân cứng ngắc, giống như đang chờ đợi một khắc sau tôi sẽ tát một cái thật mạnh lên mặt .

 

Sườn mặt của thật sự rất đẹp, lông mi dày, sống mũi cao thẳng, đường hàm dưới có góc cạnh rõ ràng.

 

Tôi hơi rướn người lên, hôn lên mặt .

 

Có lẽ là khác với cái bạt tai mà mình nghĩ, Giang Hoài nghi hoặc mở to mắt tôi, sau đó ánh mắt của từng chút từng chút sáng lên, giống như chứa cả dải ngân hà bên trong. 

 

“Cố Dao.”

 

Anh kề sát vào tôi thì thầm, hơi thở của nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi. 

 

“Có phải em thích không?”

 

Anh tò mò đưa mặt lại gần hơn một chút, gần đến lúc cả hai sắp hôn nhau, mới dừng lại.

 

Tôi không hề né tránh, không có do dự, cứ như để yên cho tới gần, tôi nở nụ .

 

“Dao Dao! Dao Dao, hai người có ở đây không?”

 

Trên đỉnh đầy truyền đến tiếng của Lý Viện, còn có đèn pin lóe lên. 

 

Tôi vui vẻ dùng một chân đứng lên hô to:

 

“Viện Viện, bọn tớ ở chỗ này!”

 

Một giây sau tôi đã bị Giang Hoài kéo vào trong lòng .

 

Sau đó chính là nụ hôn vô cùng mãnh liệt, mang theo hơi thở của Giang Hoài, nhiệt liệt và cuồng dã.

 

Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của chúng tôi, và một tiếng kêu kinh hoàng vang lên từ đỉnh đầu. 

 

Xong rồi, bị mấy người Lý Viện thấy rồi!

 

"Ưm, Giang Hoài, buông em ra."

 

Tôi đẩy vài cái, lồng ngực cứng rắn của không hề nhúc nhích, Giang Hoài nắm chặt tay tôi, dường như là muốn trừng tôi vì không nghiêm túc, còn khẽ cắn tôi một cái.

 

Không biết qua bao lâu, có lẽ là năm phút, có lẽ là mười phút, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

 

Lưỡi phát đau, môi cũng tê dại, bấy giờ Giang Hoài buông lỏng tôi ra, vùi đầu vào cổ tôi.

 

"Khụ khụ, hai người, hôn xong chưa?”

 

Xong rồi, không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...