Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 20

Buổi tối mọi người ngồi vây quanh lửa trại, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy ánh sao, bên cạnh là thân cùng trường ngày xưa, nương theo gió mát trên núi, tôi thoải mái thở dài một hơi, thật tốt quá, bỏ qua việc Vạn Kỳ Lăng và Hạ Du thỉnh thoảng dùng ánh mắt xem thường tôi, hôm nay vẫn là một ngày rất vui vẻ.

 

Ngồi một hồi, tôi phát hiện ra không thấy Lý Viện đâu, ấy vừa mới muốn đi vệ sinh, chắc là không lạc đường đó chứ?

 

Tôi đi về hướng Lý Viện rời đi, lúc đi qua bên cạnh Hạ Du, ta chỉ cho tôi một hướng:

 

“Cô tìm Lý Viện sao? Cô ấy đi sang chỗ bên kia ấy.”

 

Khi con đường càng đi càng hẹp, càng đi càng cong, tôi bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.

 

Tôi thật sự đã tin lời Hạ Du .

 

Tôi ngồi trong một cái hố sâu, ánh sao đầy trời thở dài.

 

Cúi đầu chân một chút, hẳn là bị trật, mắt cá chân sưng lên rất dữ dội, vừa chạm vào lập tức đau, hố này ước chừng cao ba mét, may mắn dưới đáy rơi đầy lá cây rất dày, trượt xuống cũng không cảm thấy đau, chỉ có điều hẳn là bàn tay đã bị mài rách da rồi.

 

Tôi cầm điện thoại lên chụp một cái, sau đó, điện thoại hết pin, tắt nguồn.

 

Trời cũng muốn tôi!!!

 

22. 

 

“Cố Dao, Cố Dao, em có ở đó không?”

 

Tôi kích dựa vào bên cạnh hố rồi đứng lên. 

 

“Giang Hoài! Giang Hoài, em ở chỗ này!”

 

Sau đó tôi lập tức thấy một bóng người cao lớn đạp hai cái bên cạnh hố, lưu loát nhảy tới trước mặt tôi. 

 

“Giang Hoài, biết khinh công à?”

 

“Sao lại tới đây, em thấy tất cả mọi người ở đó ca hát uống rượu, còn tưởng rằng tạm thời sẽ không có người tới tìm em chứ.”

 

Tôi kéo ống tay áo Giang Hoài, có chút cảm .

 

“Bởi vì luôn dõi theo em, ban đầu nghĩ rằng em muốn đi nên ngại đuổi theo, sau đó thấy em mãi mà vẫn chưa về, cho nên lập tức tới tìm em.”

 

Tôi càng cảm hơn, bình thường trông người này rất tùy tiện, hoá ra vẫn có một mặt tỉ mỉ như thế này. 

 

“Nhưng tại sao lại xuống đây, em thấy cái hố này đại khái cao hơn ba mét, hiện tại hai người chúng ta đều bị vây ở chỗ này, mau điện thoại di của xem có số điện thoại nào hay không, gọi người tới giúp chúng ta đi.”

 

Sau đó tôi lập tức thấy Giang Hoài lấy điện thoại di ra, thoáng qua rồi bình tĩnh , hết pin tắt nguồn rồi.

 

“Vậy chúng ta sẽ phải ngủ ở đây bao lâu đây?”

 

Tôi đỡ cánh tay Giang Hoài, ủ rũ ngồi xuống tại chỗ.

 

Giang Hoài cũng ngồi xuống cạnh tôi, không khí hơi lạnh lập tức trở nên nóng rực hơn vài phần.

 

Hai người một lúc lâu cũng không chuyện, sau đó, trên vai tôi bất ngờ nóng lên, Giang Hoài khoác tay lên vai tôi. 

 

Tôi có thể cảm nhận nhiệt độ nóng rực truyền đến từ bàn tay qua quần áo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...