Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 18

Ngày hôm sau, tôi võ quán trước mắt, chìm vào trầm tư.

 

Giang Hoài đang muốn đánh chết tôi đấy à?

 

Không chiếm cho nên hỏng luôn sao? 

 

Theo một tiếng mở cửa, Giang Hoài mặc đồng phục Taekwondo đi chân trần ra ngoài, quần áo màu trắng lỏng lẻo, thân hình cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, tư thế oai hùng cường tráng và tràn ngập tính xâm lược.

 

Tên đàn ông chó chết này, mặc cái gì cũng đẹp cả.

 

“Bài tập thể hình hôm nay là nhu thuật Brazil, em đi thay quần áo trước đi.”

 

Giang Hoài ném một cái túi cho tôi, bây giờ tôi bỏ chạy thì có còn kịp không?

 

Sau khi nghe giảng giải cơ bản, đại khái tôi hiểu một vài tác nhập môn của nhu thuật Brazil, cuộc chiến lớn sắp bắt đầu.

 

“Ha ha!”

 

Tôi hô to một tiếng, một tay cầm lấy cánh tay Giang Hoài, một bên quay lưng lại dùng bả vai liều mạng chống lên ngực , muốn cho một cú ngã qua vai giống như trong phim.

 

Sau đó Giang Hoài vẫn không nhúc nhích.

 

Sau đó tôi lập tức bị dùng một tay ôm lấy quật ngã xuống đất.

 

Cái đệm rất mềm, ngã xuống cũng không đau, tôn nghiêm của tôi có chút đau.

 

“Làm lại!”

 

“Ai nha!”

 

Ta kêu thảm một tiếng, lại bị Giang Hoài quật ngã trên mặt đất, nửa đè lên người tôi một tay chống sàn nhà, một tay đè lên cánh tay tôi:

 

“Có phải em thích Bùi Cảnh hay không?”

 

Tôi nằm trên đệm Giang Hoài, nghiêm túc tôi, mím môi, trong ánh mắt mang theo vẻ khẩn trương, giọng điệu vừa chua vừa chát, giống như đánh đổ một vại dấm chua lâu năm.

 

Bùi Cảnh chậm rãi trên bục giảng, Bùi Cảnh đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng rổ, Bùi Cảnh chăm đọc sách trong phòng học, những hình ảnh đã từng tôi cẩn thận trân quý ở đáy lòng mình, giờ phút này dường như đều trở nên mơ hồ.

 

Giang Hoài đổ mồ hôi như mưa trên xà đơn, Giang Hoài lải nhải trong xe ô tô, Giang Hoài tươi rực rỡ trong bể bơi, những hình ảnh này lại ở trong lòng tôi càng ngày càng rõ ràng, phóng to ra, sau đó dừng lại ở hiện tại.

 

Vẻ mặt của tôi khẩn trương, hai tròng mắt chăm Giang Hoài của tôi.

 

20.

 

Anh đã quật ngã tôi hai lần.

 

Tôi quyết định trêu chọc

 

“Anh đoán xem?”

 

Ánh sáng trong mắt Giang Hoài lập tức ảm đạm. Anh thất hồn lạc phách buông tôi ra, cả người giống như bị rút cạn hết tinh thần, xụ vai rồi cứ như đứng lên bước đi.

 

Vẻ mặt tôi đầy dấu chấm hỏi, tôi quá mức rồi sao?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...