Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 14

“Bốp!" Mẹ tôi vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên. 

 

"Còn không phải là tại bà mẹ của Bùi Cảnh hay sao, con mẹ nó, cái bà điên này, không biết bả nghe chuyện con và Bùi Cảnh ăn cơm từ ai, lập tức chạy vọt về nhà, cái gì mà lần này Bùi Cảnh của nhà bọn họ về nước là để đính hôn, hơn nữa còn đính hôn với thiên kim của tập đoàn Vạn thị, kêu con hãy có lòng tự trọng, không nên đi người thứ ba."

 

Mẹ của Bùi Cảnh, đúng là không hề thay đổi chút nào cả…

 

Thời còn học trung học tôi và Bùi Cảnh chỉ có cảm với nhau, hết lần này tới lần khác Bùi Cảnh viết cho tôi một lá thư ở trong nhật ký của mình, còn kẹp một tấm ảnh, không biết tại sao lá thư đó lại bị mẹ cậu ta thấy , lập tức tìm tới nhà tôi chửi tôi:

 

"Tuổi còn nhỏ không lo học hành cho tốt, không đọc sách cả ngày mà chỉ biết quyến rũ người khác."

 

"Cũng không xem gia đình bản thân có điều kiện gì, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga."

 

……

 

Tôi tỉnh táo lại từ trong hồi ức kia, nhờ phúc của mẹ Bùi Cảnh, từ khi bà tới náo loạn một lần như , ba mẹ tôi lập tức liều mạng kiếm tiền như điên, mấy năm nay tài sản nhà tôi tăng lên gấp mấy lần, đã giàu ngang ngửa với nhà họ Bùi, tuy nhiên so với tập đoàn Vạn thị thì quả thật vẫn còn có chênh lệch không nhỏ.

 

Thật sự không thể so sánh người này với người kia, cứ coi nhà của Giang Hoài ấy, gia đình của mới thật sự là giàu nứt đố đổ vách, coi mẹ người ta đi, khí chất và ánh mắt kia, rất không tầm thường.

 

Gương mặt của mẹ tôi thật sự là giống như trời tháng sáu, thay đổi là lập tức thay đổi, một giây trước còn mây đen dày đặc, một giây sau mặt mày hớn hở, một bên đem ra những thứ mẹ Giang Hoài tặng cho bà trong suốt khoảng thời gian này, một bên liên miên cằn nhằn bên tai tôi, tôi không kiên trì nghe mà nhanh chóng chuồn mất.

 

“Ngày mai chúng ta ăn một bữa cơm cùng với nhau nhé?”

 

“Cố Dao, ngày mai em đi bơi với không?”

 

Vừa mới lên giường, tin nhắn của Bùi Cảnh và Giang Hoài đã gửi đến cho tôi.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, trả lời một chữ 

 

"Được".

 

16.

 

Nhìn bể bơi khổng lồ trước mắt, tôi bất chợt dại ra.

 

"Anh đi bơi, là đi bơi ở nhà của ư?"

 

“Đúng , bể bơi trong nhà sạch sẽ, ít người.”

 

Đây là nhà giàu chết tiệt gì thế này, vào giờ khắc này tôi thừa nhận tôi ghét người giàu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...