Nhìn xuống chân, cổ chân tôi sưng lên nghiêm trọng, chỉ cần chạm vào đã thấy đau. Cái hố này sâu khoảng ba mét, may mắn là đáy hố đầy lá cây dày, nên lúc trượt xuống không bị đau nhiều, chỉ có hai bàn tay bị trầy xước nhẹ.
Tôi bật đèn điện thoại để kiểm tra, rồi điện thoại lại hết pin và tắt nguồn.
Trời muốn diệt tôi rồi!!!
22.
“Cố Dao, Cố Dao, em ở đâu?”
Tôi kích dựa vào thành hố đứng dậy,
“Giang Hoài! Giang Hoài, tôi ở đây!”
Sau đó tôi thấy một bóng dáng cao lớn vươn ra khỏi miệng hố, nhanh chóng nhảy xuống trước mặt tôi.
Giang Hoài, biết khinh công à?
“Sao lại xuống đây, tôi thấy mọi người đang hát hò uống rượu, còn tưởng rằng trong chốc lát sẽ chẳng ai đến tìm tôi đâu.”
Tôi kéo tay áo Giang Hoài, cảm thấy hơi .
“Bởi vì luôn ý đến em mà. Lúc đầu nghĩ em đi vệ sinh nên không tiện đi theo, sau thấy em mãi không về, mới đến tìm em.”
Tôi càng cảm hơn. Người này lúc bình thường trông có vẻ tùy tiện, ai ngờ lại có một mặt chu đáo như .
“Nhưng mà sao xuống ? Cái hố này sâu khoảng ba mét, giờ chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi. Anh xem thử điện thoại có sóng không, gọi ai đó đến cứu chúng ta.”
Sau đó tôi thấy Giang Hoài lấy điện thoại ra, qua một cái rồi bình thản , điện thoại hết pin rồi.
Vậy là chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu nữa?
Tôi tựa vào cánh tay Giang Hoài, ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống tại chỗ.
Giang Hoài cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, không khí lành lạnh bỗng chốc trở nên nóng rực hơn một chút.
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, sau đó, tôi cảm nhận bàn tay của Giang Hoài đặt lên vai tôi, ấm nóng.
Tôi quay đầu lại, nhạt .
“Khụ khụ, sợ em lạnh, trời đêm ở trên núi khá lạnh, nếu cảm lạnh thì không tốt đâu.”
Ánh mắt Giang Hoài về phía trước, giả vờ bình tĩnh .
Nhưng mặt từ cổ bắt đầu đỏ lên từng chút từng chút một, tuy tay vẫn không rời đi, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn.
“Xì.”
Tôi không nhịn ra tiếng.
Giang Hoài quay đầu lại, mặt đỏ bừng, chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt nghiêm nghị, môi mím chặt, nhíu mày, vẻ mặt như đang đấu tranh giữa hai thế giới.
Sau đó, nghiêng người về phía tôi, nhanh chóng hôn lên má tôi, nhanh đến mức tôi tưởng đó chỉ là ảo giác.
23.
Chỉ thế thôi sao?
Giang Hoài nhắm mắt, nghiêng mặt, người cứng đơ như thể đang chờ đợi một cái tát của tôi.
Góc nghiêng của thật sự rất đẹp, lông mi dày, sống mũi cao, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Tôi hơi nhổm người lên, hôn lên má .
Có lẽ vì không giống với cái tát mà dự đoán, Giang Hoài mở mắt ra tôi đầy nghi ngờ, sau đó đôi mắt dần sáng lên, như thể cả dải ngân hà đang phản chiếu trong đó.
“Cố Dao.”
Anh khẽ dựa sát vào tôi, nhỏ giọng thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi.
“Có phải em thích không?”
Anh thử đưa mặt lại gần hơn, gần đến mức sắp hôn tôi, thì đột nhiên dừng lại.
Tôi không tránh, cũng không do dự, cứ để lại gần, mang theo nụ trên môi .
“Dao Dao! Dao Dao, các cậu ở đâu?”
Phía trên vang lên tiếng gọi của Lý Viện, kèm theo ánh sáng từ đèn pin.
Tôi vui vẻ dùng một chân đứng dậy, hô lớn:
“Viện Viện, bọn mình ở đây!”
Chưa kịp dứt lời, tôi đã bị Giang Hoài kéo vào trong vòng tay .
Sau đó là một nụ hôn che trời lấp đất, mang đầy hơi thở của Giang Hoài, cuồng nhiệt và hoang dã.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng chiếu lên mặt chúng tôi, tiếng hò reo từ đám đông vang lên.
Xong rồi, bị Lý Viện và mọi người thấy rồi!
“Ưm, Giang Hoài, buông ra.”
Tôi đẩy vài cái, lồng ngực rắn chắc lại không hề nhúc nhích. Giang Hoài giữ tay tôi lại, như thể đang trừng tôi không nghiêm túc, còn nhẹ nhàng cắn tôi một cái.
Không biết bao lâu sau, có thể là năm phút, có thể là mười phút, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Lưỡi tôi đau, môi tôi tê dại, cuối cùng Giang Hoài cũng buông tôi ra, chôn đầu vào cổ tôi.
“Khụ khụ, các cậu, hôn xong chưa?”
Xong rồi, không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Bạn thấy sao?