Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 10

Sau khi cảm ơn và chào tạm biệt, chiếc bao lì xì có kích cỡ khủng trong tay, tôi cuối cùng cũng hiểu ra chút manh mối.

Không phải chứ? Có phải bố mẹ Giang Hoài đã nghĩ rằng tôi là của không ?

“Dì ơi, dì hiểu lầm rồi, con với Giang Hoài không phải...”

Không đợi tôi xong, Giang Hoài đã bịt miệng tôi rồi kéo tôi đi mất.

18.

“Anh chưa từng dẫn nào về nhà, nên có lẽ bố mẹ đã hiểu lầm rồi. Em yên tâm, sẽ về giải thích rõ với họ.”

Trong quán cà phê, Giang Hoài tôi, vẻ mặt đầy chân thành.

Ha ha, một chữ tôi cũng không thèm tin.

“Cô chính là Cố Dao?”

Một trang điểm tinh tế, toàn thân khoác đầy hàng hiệu bước đến trước bàn chúng tôi, từ trên cao xuống.

“Vạn Ỷ Lăng!”

Bùi Cảnh vội vã chạy tới, gọi tên trước mặt.

Thật thú vị, hết người này đến người khác, chẳng lẽ đều tốt nghiệp Học viện Hí Kịch hả, diễn xuất đến mức này cơ mà.

“Anh không phải là cái tên cái gì Vương cái gì Vũ đó à, lại đến quấy rầy Cố Dao gì!”

Giang Hoài tỏ vẻ không vui, trợn mắt tức giận Bùi Cảnh.

Cảnh tượng này tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu.

“Tôi giới thiệu một chút, đây là Bùi Cảnh, học cấp ba của tôi. Đây là Giang Hoài, tôi.”

Giang Hoài và Bùi Cảnh liếc mắt nhau, ánh mắt như tóe lửa bùm bùm giữa không trung.

“Tôi là Vạn Ỷ Lăng, vợ chưa cưới của Bùi Cảnh.”

Bốn người đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Vạn Ỷ Lăng trừng mắt chằm chằm tôi, Giang Hoài trừng mắt chằm chằm Bùi Cảnh.

Đây rốt cuộc là cảnh tượng tu tràng gì trời.

"Cố Dao, chúng ta có thể chuyện riêng không?" Bùi Cảnh tôi.

“Không !”

“Không !”

Hai tiếng trả lời đồng thanh vang lên.

Rốt cuộc tôi không thể chịu nổi mấy kẻ ngốc chẳng hiểu từ đâu xuất hiện này nữa. Tôi đứng dậy, kéo Giang Hoài định bỏ đi.

Kéo một cái, không nhúc nhích. Lại kéo thêm cái nữa, Giang Hoài dùng lực mạnh, tôi ngã ngồi vào lòng .

Tôi như nghe thấy tiếng một sợi dây trong đầu mình đứt phựt, không nhịn nữa mà đứng dậy, túm lấy tai Giang Hoài:

“Đi theo tôi!”

Phía sau vẫn còn vang lên tiếng gọi của Vạn Ỷ Lăng:

“Cố Dao, tuần sau buổi họp lớp cấp ba, nhất định phải đến đấy!”

“Đến thì đến, ai sợ ai chứ! Ái da, đau đau đau! Nhẹ tay chút, Cố Dao!”

Giang Hoài vừa nhe răng trợn mắt vừa không quên hét đáp lại Vạn Ỷ Lăng.

19.

“Em thích cái tên mặt trắng nhỏ đó à?”

“Tôi không có, không phải, đừng linh tinh!”

Giang Hoài tức tối tôi, ánh mắt như muốn bốc lửa. Tôi không hiểu vì sao lại có chút chột dạ khó hiểu.

“Thế tại sao cái tên cái gì Vương cái gì Vũ đó lại giống Bùi Cảnh như thế? Có phải em chỉ thích kiểu người như không?”

“Ái chà mẹ tôi gọi, tôi phải về đây!”

Cuối cùng, tôi cuống cuồng bỏ chạy.

Hôm sau, khi đứng trước võ quán, tôi rơi vào trầm tư.

Giang Hoài như này là muốn đánh chết tôi hả?

Không chiếm thì đập cho hỏng luôn?

Cánh cửa bật mở, Giang Hoài mặc một bộ đồ Taekwondo chân trần bước ra. Chiếc áo trắng rộng thùng thình, vóc dáng cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, toát lên vẻ mạnh mẽ đầy khí thế xâm lược.

Tên đàn ông đáng ghét này, sao mặc cái gì cũng đẹp thế không biết.

“Hôm nay chương trình tập luyện là nhu thuật Brazil, em đi thay đồ trước đi.”

Giang Hoài ném cho tôi một cái túi, bây giờ tôi còn kịp chạy trốn không nhỉ?

Sau phần giới thiệu cơ bản, tôi đã hiểu sơ qua một số tác nhập môn của bộ môn nhu thuật Brazil này, trận đại chiến sắp bắt đầu.

“Haaa!”

Tôi hét lớn, một tay túm lấy cánh tay Giang Hoài, vừa xoay lưng lại, dùng vai mình cố đẩy ngực , định thực hiện một cú vật qua vai như trên phim.

Nhưng Giang Hoài chẳng hề nhúc nhích.

Sau đó, tôi bị dùng một tay bế lên rồi ném xuống sàn.

Thảm tập rất mềm, ngã xuống không đau, lòng tự trọng của tôi thì đau thật sự.

“Làm lại!”

“Ái da!”

Tôi hét lên một tiếng thảm thiết, lại bị Giang Hoài ném xuống lần nữa. Anh đè nửa người lên tôi, một tay chống sàn, một tay giữ chặt cánh tay tôi:

“Có phải em thích Bùi Cảnh không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...