Tôi Phát Hiện Ra [...] – Chương 1

Tôi thấy trai mình có cử chỉ thân mật với một ở trên phố.

Sau đó, tôi lên một chiếc xe bên đường để đi theo ta hình.

Ai ngờ tài xế còn kích hơn tôi: “Đm, đó là của tôi!”

1.

Khi tôi đang mua giỏ trái cây trước cổng bệnh viện thì thấy một cặp đôi đang nắm tay nhau đi ở phía trước, người đàn ông kia sao mà giống trai tôi quá.

tôi đã chui vào một chiếc xe đang đỗ bên lề:

“Đi theo chiếc taxi phía trước.”

“Sao thế, bị cắm sừng rồi à?”

“Cô , kỹ đi, xe này là xe riêng của tôi.”

Tôi quay lại, lúc này mới ý đến người đàn ông ngồi ghế lái, làn da rám nắng, những đường nét gương mặt rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt khá đẹp trai, lúc này tôi chẳng có tâm trí để ngắm trai đẹp.

Khi thấy tôi quay lại, ánh mắt của sáng lên, rồi huýt sáo:

“Là người đẹp nha, đi đi đi, tôi muốn xem người con cắm sừng là thần thánh phương nào!”

“Người đẹp, nghe tôi khuyên một câu, đợi lát nữa nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể kích đâu. Trước hết phải có chứng cứ đã, đừng có nhào lên rồi một tay kéo một tay xé, phải nhịn xuống, phải đợi xem xem cái thằng đàn ông này còn lừa gạt bao nhiêu chuyện nữa, bla bla.”

Tôi chưa từng gặp ai vừa đẹp trai lại vừa lắm lời như . Suốt cả quãng đường dài, cứ như đang truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm bắt ghen của mình cho tôi.

Nói suốt cả một đường, cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại ở bãi đỗ của một khách sạn.

“Này em , nghe trai một câu, đàn ông tốt trên đời không thiếu, em không cần phải vì loại rác rưởi này mà đau lòng.”

Thật là khó ghê, đến tận khi xuống xe vẫn còn cố gắng khuyên nhủ.

Lúc này, đi cùng Vương Thiên Vũ xoay người lại. Cô ta có khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh tế. 

Phải thừa nhận rằng, đây là một rất xinh đẹp.

“Đệch mẹ!!! Là Dương Thiến!!!”

Người đàn ông bên cạnh tôi nổi điên.

Khi thấy chuẩn bị lao thẳng vào trong, tôi vội vàng dùng hết sức mình kéo lại: “Anh vừa bảo tôi phải bình tĩnh cơ mà!”

“Buông tôi ra! Mẹ nó, bao năm nay tôi nuôi ta ăn nuôi ta uống, học phí đại học cũng là tôi trả! Vậy mà ta cắm sừng tôi!”

 

Mắt thấy sắp vùng ra, không có cách nào khác, tôi đành lao tới ôm chặt lấy eo . Thế giới bỗng chốc trở nên yên lặng.

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt né tránh của , gương mặt cũng đỏ bừng, giọng lắp bắp: “Cô... ... ngực đang ép vào tôi đấy...”

2.

Người đàn ông này tên Giang Hoài, là trai của nhân nhỏ của trai tôi.

Sau khi bị tôi kéo vào một quán cơm ven đường, vừa uống rượu vừa khóc lóc thảm thiết, lảm nhảm liên hồi rồi nhanh chóng say đến hôn mê bất tỉnh.

Ban đầu, tôi vừa đau lòng vừa phẫn nộ, nhờ Giang Hoài, tôi bỗng thấy mình chưa phải là người thảm nhất, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi chỉ bị Vương Thiên Vũ cắm sừng, còn Giang Hoài thì nuôi Dương Thiến học đại học, lo cho em trai em Dương Thiến học cấp ba, trả cả tiền viện phí cho mẹ ta – tóm lại là gánh cả gia đình ta trong ba năm trời.

Đúng là quá thảm, bị cắm sừng đã đành, còn máy ATM suốt ba năm.

Để bày tỏ sự đồng cảm, tôi đi thanh toán hóa đơn.

Sau đó, tôi đến ký túc xá của Vương Thiên Vũ, xóa sạch luận văn tốt nghiệp trong máy tính của ta. 

Chiếc máy tính này là tôi đã tặng ta nhân dịp sinh nhật. Vì thế tôi lại tải về một loạt virus.

Nơi ta thực tập cũng là công ty của tôi, sau đó ta đã bị đuổi rồi.

Mà Vương Thiên Vũ lúc này vừa tận hưởng trong khách sạn xong hoàn toàn không hay biết gì, ta xuất hiện trước mặt tôi với vẻ lúng túng, do dự mãi mới mở miệng:

“Cố Dao, em... em có thể cho mượn ba mươi nghìn không?”

Tôi nhướn mày, ồ, ngủ với Dương Thiến xong đầu óc thông minh hơn hẳn nhỉ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...