Tôi Ở Nhân Gian [...] – Chương 153

Lúc tôi lên xe, tài xế có vẻ rất ghét bỏ tôi, còn gì mà người sống đừng lên xe.Thật sao? Tôi không tin.Tôi thừa nhận lúc đó tôi hơi sợ, kỹ thì thấy chiếc xe buýt này cũng bình thường mà, tài xế và hành khách cũng bình thường, không hề âm u, rõ ràng là xe bình thường.Tôi và ba người lên xe, sau đó những chuyện xảy ra càng khiến tôi tin tưởng vào phán đoán của mình hơn.Bởi vì tôi hỏi hành khách có phải họ là ma không, tất cả đều , tiếng tràn ngập xe buýt, không khí tràn ngập niềm vui.Ma mà như sao? Không thể nào.Nếu bị vạch trần, chắc chắn bọn họ sẽ g.i.ế.c chúng tôi ngay lập tức.Vì , bây giờ tôi xin tuyên bố kết luận của tôi, truyền thuyết đô thị này chỉ là một trò chơi khăm dàn dựng công phu mà thôi.Bao gồm cả tài xế, tổng cộng hơn hai mươi người đã âm mưu diễn kịch, tạo ra câu chuyện ma quái này cho chúng ta!Phòng ngừa bị phản bác, tôi thêm một câu, bọn họ không ngăn cản tôi quay phim, chứng tỏ đây là chuyện có thể ra nhé!"Sau khi quay xong video, Đinh Vĩ Hải tắt camera, với những người cùng phòng bên cạnh: "Quay xong rồi, hay là chúng ta xuống xe đi, đã lãng phí trên xe một tiếng đồng hồ rồi, quay đủ tư liệu rồi."Người cùng phòng Vệ Triết của cậu gật đầu, lấy điện thoại ra xem giờ, cứ tưởng đã hơn một giờ sáng rồi, kết quả là thời gian hiện lên khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc: "Ơ, sao mới có mười hai giờ?""Không thể nào, điện thoại của cậu bị hỏng rồi à?""Thật hay giả ?"Hai người cùng phòng còn lại đồng loạt vào thời gian trên điện thoại, đột nhiên phát hiện, đúng là mười hai giờ thật!Rõ ràng lúc nãy bọn họ vừa lên xe là đã mười hai giờ rồi.Đinh Vĩ Hải mím môi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sao điện thoại của bốn người lại đồng thời bị hỏng ?Tại sao thời gian lại hỗn loạn như ? Điều này là không đúng!Cậu ta nghĩ đến đây, đầu óc như muốn nổ tung, càng nghĩ càng sốt ruột, trán lấm tấm mồ hôi, cả người chìm trong lo lắng.Bên cạnh Đinh Vĩ Hải là một ông lão tóc bạc phơ. Ông lão đeo kính, toát lên khí chất nho nhã, giống như một người trí thức.Ông lão lấy trong túi áo sơ mi ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho Đinh Vĩ Hải: "Chàng trai trẻ, cậu không sao chứ, mồ hôi của cậu sắp nhỏ vào điện thoại rồi kìa, lau mồ hôi đi."Đột nhiên người lạ tốt bụng như , Đinh Vĩ Hải có chút thụ sủng nhược kinh, không kỹ khăn tay, trực tiếp nhận lấy, lập tức lau mồ hôi trên trán.Kết quả, đột nhiên có một cảm giác ấm áp truyền đến, một chất lỏng từ trên trán chảy xuống, chảy qua sống mũi, dính vào môi.Cậu ta không nhịn đưa tay sờ môi, cúi đầu , không ngờ lại là một mảng đỏ tươi.Đinh Vĩ Hải trợn to mắt, quay đầu ông lão giáo sư bên cạnh, ông lão giáo sư vẫn là ông lão giáo sư ban nãy, trên mặt vẫn nở nụ hiền hậu.Ánh mắt cậu ta lướt qua n.g.ự.c ông lão giáo sư, xuyên qua lớp áo vest mà ông lão đang mặc, chiếc áo sơ mi bên trong ẩn hiện một mảng đỏ tươi."A a a a a!"Đinh Vĩ Hải hét lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, lăn lông lốc xuống đất. Vài người cùng phòng khác cũng thấy toàn bộ quá trình, sợ hãi co rúm người lại, run lẩy bẩy.Đinh Vĩ Hải hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại: "Ông… đây là đạo cụ gì ? Ngửi kỹ còn có mùi tanh của m.á.u nữa, mọi người diễn đạt thật đấy."Ông lão giáo sư vẫn mỉm , trong đáy mắt lại lóe lên một tia thương : "Chàng trai trẻ, lúc nãy lên xe tôi đã bảo cậu xuống xe nhanh lên, cậu không chịu, bây giờ muốn xuống cũng không xuống nữa rồi."Đinh Vĩ Hải: "???"Đinh Vĩ Hải ầm ĩ quá mức, trên xe buýt không còn ai trò chuyện nữa, hầu như tất cả mọi người đều về phía cậu ta. Chỉ có tài xế là về phía trước, vẫn lái xe một cách ổn định, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vun vút lướt qua.Dưới ánh mắt thương , mong đợi hoặc là hưng phấn của mọi người, Đinh Vĩ Hải và những người cùng phòng ôm đầu, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong một tiếng đồng hồ qua.Bọn họ bước lên chiếc xe buýt này, hào hứng chụp ảnh, quay video. Ông lão giáo sư bên cạnh giục bọn họ xuống xe nhanh lên, bọn họ lại muốn quay thêm tư liệu, không nghe lời ông lão.Đinh Vĩ Hải và những người khác như hiểu ra điều gì đó, đứng ngây người tại chỗ, không thể đậy.Chiếc xe này thật sự có gì đó không ổn, thời gian của bọn họ dường như đã bị dừng lại...Ông lão giáo sư bọn họ bằng ánh mắt ngây dại, thở dài, quay đầu khung cảnh lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ: "Chúng tôi đã như rất lâu rồi."Rất nhiều người nhảy lầu sẽ trở thành địa quỷ linh, lặp đi lặp lại quá trình nhảy lầu, đó là tuần hoàn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...