Sáng hôm sau, An Như Cố dậy sớm, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, sau đó sửa soạn lại bản thân.
Chiều nay, ấy định đến xem xét chuyện nhà ma. Thôn Thang Trì có một công viên giải trí Thiên Lạc chính phủ đầu tư xây dựng, hầu như không có ai chơi các trò chơi giải trí ở đó. Cư dân xung quanh đến đó, đều là vì những dụng cụ tập thể dục ở đó.
Trước đây, An Như Cố cờ đi ngang qua đó, thấy tàu lượn siêu tốc ở đó han gỉ, chỉ có những người không sợ c.h.ế.t mới dám chơi loại tàu lượn siêu tốc này. Nói công viên giải trí Thiên Lạc là công viên giải trí, chi bằng nó là một công viên lớn, trong công viên có một số trò chơi giải trí, bao gồm cả nhà ma.
Cô nghe trưởng thôn , nhà ma ở đó trước đây có người , không kiếm tiền, bây giờ không có ai nữa.
Thay vì tìm nơi xây dựng nhà ma, chi bằng lại nhà ma có sẵn ở đó.
Trong lúc đang suy nghĩ về chuyện nhà ma, thì có một số người đến đạo quán muốn tìm xem bói.
Một người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt An Như Cố, tò mò hỏi: "Cô , có phải là thầy bói rất lợi trên mạng không?"
Trong mắt bà, An Như Cố có ngoại hình tinh xảo, xinh đẹp, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi thấy , bà vẫn rất ngạc nhiên.
"Đúng ." An Như Cố lặng lẽ người phụ nữ trung niên trước mặt, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: "Có chuyện gì sao?"
Người phụ nữ trung niên tên là Tôn Tú Tri, tóc ngắn, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ.
Tôn Tú Tri có chút nghi ngờ về năng lực của , nghĩ đến việc bè khen ngợi năng lực của An Như Cố lên tận trời, bà đành kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, ra ý định của mình: "Tôi muốn nhờ xem bói cho tôi."
"Được." An Như Cố việc rất chuyên nghiệp, lấy ra mã QR: "Bà quét mã này đi, 666 tệ."
Tôn Tú Tri cảm thấy 666 tệ hơi đắt, nghĩ đến sự an nguy của con , bà gần như không do dự, lập tức thanh toán.
"Tôi nghe lúc livestream, có thể giúp người khác tìm em trai bị thất lạc, con tôi bị mất tích, có thể giúp tôi tìm xem con bé ở đâu không?"
"Bà có ảnh không?"
"Có!"
Tôn Tú Tri sờ sờ túi, lấy ra một bức ảnh, đây là một bức ảnh tự sướng. Cô trong ảnh chỉ khoảng hai mươi tuổi, xinh xắn, nở nụ rạng rỡ trước ống kính.
Trong lúc An Như Cố chăm xem ảnh, Tôn Tú Tri thở dài, kể về những chuyện phiền lòng trong khoảng thời gian này: "Con tôi có trai, trai nó gia cảnh không tốt, là trẻ mồ côi, nghèo rớt mồng tơi, ưu điểm duy nhất là đẹp trai, đúng là tên mặt trắng. Đây cũng là khuyết điểm, dễ dàng thu hút ong bướm.
Tôi không đồng ý chuyện của bọn họ, vì muốn con bé quên đi tên mặt trắng đó, tôi đã sắp xếp cho con bé về quê xem mắt.
Ba ngày trước, tôi bảo con bé đi ăn cơm với con trai của đồng nghiệp, chuyện phiếm, biết đâu lại hợp nhau.
Kết quả đến tối, đồng nghiệp của tôi gọi điện đến, tôi mới biết con bé căn bản không đi ăn cơm với con trai bà ấy, không biết đã chạy đi đâu mất.
Tôi cứ tưởng con bé không hài lòng với việc tôi sắp xếp xem mắt cho nó, nên mới cáu kỉnh bỏ đi, chờ sau khi bình tĩnh lại sẽ hiểu cho tôi.
Kết quả là ba ngày nay nó không về nhà, tôi lo muốn chết, vội vàng báo cảnh sát.
Bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy con bé, mấy vụ con nhà người ta mất tích trên bản tin, cuối cùng đều bị , tìm thấy chỉ còn là thi thể.
Bạn tôi ấy thường xuyên xem livestream của , xem bói rất lợi , tôi liền thu dọn đồ đạc đến Nam Thành tìm ... Cô có biết con tôi đang ở đâu không?"
Ánh mắt Tôn Tú Tri tràn đầy hy vọng, trong lòng lại có chút nghi ngờ, đại sư này còn trẻ như , "trứng còn chưa nở đã muốn dạy gà", liệu có thể giúp bà tìm con hay không?
Dưới ánh mắt mong đợi của bà, An Như Cố đặt bức ảnh xuống, trong lòng có chút cảm khái, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn lạnh lùng như băng tuyết bỗng trở nên sắc bén, hỏi ngược lại: "Con bà không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bà thực sự không biết con bé đang ở đâu sao?"
Bị hỏi như , Tôn Tú Tri lập tức muốn phản bác rằng mình không biết, sau khi suy nghĩ kỹ, bà đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, bèn : "Tôi... Ý của là, con bé thực sự vì chuyện đó mà bỏ nhà ra đi?"
Mâu thuẫn lớn nhất giữa bà và con gần đây chính là chuyện trai của con bé.
"Đúng ." An Như Cố : "Trong mệnh của con bà có Chính Quan, là người rất coi trọng cảm, bà không cho bé ở bên người nó , ấy sẽ rất buồn, buồn đến mức bỏ nhà ra đi."
Tôn Tú Tri nghe , trong lòng phiền muộn vô cùng, cau mày : "Nhưng mà nó chỉ là một tên mặt trắng. Tôi và bố nó đều có công việc ổn định, con tôi cũng có công việc tốt. Tình không có vật chất chỉ là lâu đài trên cát. Chờ sau khi nó gả cho thằng nhóc đó, chắc chắn sẽ hối hận.
Tôi sống đến ngần này tuổi, ăn muối còn nhiều hơn bọn nó ăn cơm. Tôi đã chứng kiến rất nhiều cặp vợ chồng như , chín mươi phần trăm đều sống rất khổ sở.
Bạn thấy sao?