Tôi Nói Muốn Kết [...] – Chương 9

9

 

Nghe Tần Tư Hiển đang cân nhắc chọn đối tượng để kết hôn, dù hiện giờ ấy không còn như trước, vẫn có không ít tiểu thư danh giá sẵn sàng thử vận may.  

 

Đúng lúc Từ Chi trở về nước, mang theo ý định hàn gắn mối quan hệ cũ.  

 

Không hiểu vì sao, Tần Hoài Tranh nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường:  

 

Đẩy Giang Doanh ra đi.  

 

Anh là người không cần nữa, khi thực sự thấy ở bên người đàn ông khác, lại cảm thấy không thoải mái.  

 

Mọi người đều Tần Hoài Tranh đã uống quá nhiều.  

 

Anh nhất quyết gạt tay mọi người ra, cố tỏ ra mạnh mẽ:  

"Không thể nào!"  

 

Từ Chi định đỡ lấy , cũng bị lạnh lùng gạt đi:  

"Đừng chạm vào tôi.  

 

"… Về nhà mà để A Doanh ngửi thấy mùi của phụ nữ khác, lại cãi nhau với tôi ngay."  

 

Anh đã say mèm, đến mức quên cả việc mình đã chia tay.  

 

"Các người không biết đâu, A Doanh chẳng dễ dỗ đâu."  

 

Sắc mặt của Từ Chi không thể khó coi hơn nữa.  

 

---

 

Tần Tư Hiển hỏi tôi muốn chơi gì.  

 

Tôi dãy núi tuyết ở xa:  

"Chơi trượt tuyết đi."  

 

Anh riêng một huấn luyện viên, dạy tôi một kèm một.  

 

Khi tôi loay hoay trượt vài mét, tôi đầy tán thưởng, nhắc nhở tôi cẩn thận.  

 

Huấn luyện viên là người Hoa, đỡ tôi dậy và :  

"Bạn trai thật sự rất ."  

 

Theo phản xạ, tôi định giải thích rằng không phải trai mình.  

 

Nhưng khi tay vô chạm vào chiếc nhẫn mới mua tối qua, tôi mới sực nhớ rằng, hình như tôi sắp kết hôn với Tần Tư Hiển.  

 

"Tại sao ?"  

 

Huấn luyện viên :  

 

"Tôi từng dạy không ít của những cậu chủ nhà giàu. Hễ có chút nguy hiểm, họ sẽ viện cớ lo lắng cho đối phương mà ngay lập tức ngăn lại.  

 

"Họ đó mới là cách thể hiện .  

 

"Nhưng tôi luôn nghĩ, bước đầu tiên của một người là tôn trọng ấy.  

 

"Anh ấy lo lắng cho , vẫn để tự do học, chỉ dặn chơi vui và ý an toàn.  

 

"Bởi vì thích."  

 

Buổi chiều xảy ra một tai nạn nhỏ.  

 

Khi tôi tự tin trượt một mình, bỗng nhiên có một cậu bé xuất hiện chắn đường.  

 

Tôi không biết cách rẽ, vừa hét "Tránh ra" vừa lao thẳng vào hàng rào.  

 

Khi nhân viên nâng tôi lên, Tần Tư Hiển vừa xử lý xong công việc qua điện thoại.  

 

Anh lập tức gọi y tế kiểm tra vết thương cho tôi.  

 

Sau đó quở trách nhân viên:  

"Đây là nơi tôi đã bao trọn, tại sao vẫn xuất hiện người lạ?"  

 

"Nếu vợ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua đâu."  

 

Cậu bé chuyện sợ đến khóc òa, cha mẹ không ngừng cúi đầu xin lỗi.  

 

Tần Tư Hiển lạnh mặt :  

"Người mà các người cần xin lỗi không phải tôi."  

 

Họ lập tức quay sang tôi, rất nhiều lời xin lỗi và cam kết chịu mọi chi phí y tế.  

 

Tôi nhẹ gật đầu:  

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của mọi người."  

 

---

 

Tôi bị trật khớp chân.  

 

Hành trình trở về buộc phải hoãn lại.  

 

Tôi thấy áy náy vì chậm trễ công việc của Tần Tư Hiển:  

"Hay là cứ về trước đi, tôi không sao đâu."  

 

Anh đã học vài kỹ thuật mát-xa phục hồi từ bác sĩ.  

 

Lòng bàn tay ấm áp của xoa bóp nhẹ nhàng, khiến tôi vài lần ngủ thiếp đi.  

 

Anh thẳng thắn :  

"Tôi không yên tâm về em."  

 

Có lẽ thấy tôi buồn chán, gợi chuyện:  

"Em muốn tổ chức đám cưới vào mùa nào?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...