Tôi Nói Muốn Kết [...] – Chương 8

 

8

 

Trong lúc tôi thổi nến, nhận một cuộc gọi từ Bắc Kinh.  

 

Anh tránh tôi, ra ban công nghe máy.  

 

"Tại sao tôi lại không biết là mình có một vị hôn thê?" Anh lạnh. "Xin lỗi, tôi không chấp nhận."  

 

"Giang Doanh, dám thử vào xem."  

 

Chỉ cách một bức tường, tôi nghe rõ mọi lời .  

 

Trong lòng tôi đã có đáp án.  

 

Vậy nên, sau khi thổi nến xong, Tần Tư Hiển hỏi tôi ước điều gì.  

 

Tôi trả lời:  

"Học hành thật tốt, tốt nghiệp thuận lợi, kết hôn và sinh con với trai của em."  

 

Lời vừa dứt, sững sờ trong một thoáng, lẩm bẩm:  

"Bạn trai?"  

 

Tôi gật đầu.  

 

"Đúng, em đã đồng ý với ấy rồi. Là cậu trai gặp ở cổng trường, thế nào? Em chọn cũng không tệ chứ?"  

 

Ánh mắt Tần Tư Hiển tôi sâu thẳm. Anh không tin.  

 

"Tần Tư Hiển, em rất ấy."  

 

Lời này của tôi như một ngòi nổ.  

 

Anh phát điên.  

 

Anh ghì tôi xuống sofa, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:  

"Em lừa tôi sao?  

 

"Giang Doanh, em không thích cậu ta, đúng không?"  

 

Tôi kìm nén cảm , ngẩng đầu nhạt:  

"Anh không nên chúc phúc cho em sao?"  

 

Anh dùng sức đến mức như muốn bóp chết tôi.  

 

Tối hôm đó, tôi kéo hành lý lên xe của một người đàn ông khác.  

 

Ngoài trời mưa lớn, Tần Tư Hiển đứng trong mưa, trông thật thê lương.  

 

"Giang Doanh!"  

 

Tôi không quay đầu lại.  

 

—-------

 

Tần Hoài Tranh uống hơi quá đà tối nay.  

 

Từ Chi bước tới an ủi:  

"Anh vẫn không nỡ sao?"  

 

Lúc này, mọi người mới biết rằng, Giang Doanh thực sự đã cùng Tần Tư Hiển đến Hokkaido.  

 

Và khi đó, không hiểu Tần Hoài Tranh nghĩ gì, không từ chối lời đề nghị uống rượu giao bôi của Từ Chi.  

 

Thậm chí còn để đăng bức ảnh lên mạng xã hội.  

 

Người trưởng thành thường hiểu ý mà dừng lại, nghĩ rằng điều này đồng nghĩa với việc Tần Hoài Tranh ngầm thừa nhận việc tái hợp.  

 

"Không nỡ sao?" Anh lạnh, ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó ném mạnh chiếc ly xuống sàn:  

"Các người thực sự nghĩ tôi không thể rời xa Giang Doanh sao?"  

 

"Thoát khỏi ta, tôi còn vui không kịp nữa!"  

 

Không phải là không Giang Doanh.  

 

Có thể , vào năm đầu tiên, nếu có ai bảo chọn giữa Giang Doanh và Từ Chi, thực sự sẽ chọn Giang Doanh.  

 

Phải, thừa nhận, lúc đầu thấy Giang Doanh khóc rất giống với cảnh tượng năm đó, khi bị gia đình ép phải chia tay, và Từ Chi khóc lóc tạm biệt trước khi đi nước ngoài.  

 

Anh đã nhớ Từ Chi.  

 

Nhưng khi thực sự ở bên nhau, phát hiện hai người họ chẳng giống nhau chút nào.  

 

Từ Chi luôn chiều theo ý , hiếm khi phản đối.  

 

Giang Doanh thì cứng đầu, giống như một chiếc gai, đâm vào rất đau lại không dám nhổ bỏ.  

 

cảm tốt đến đâu, cũng sẽ có lúc chán nản.  

 

Anh bắt đầu khó chịu với sự không phục tùng của Giang Doanh.  

 

Rồi lại bắt đầu nhớ nhung Từ Chi ở nước ngoài.  

 

Nhưng cũng cảm thấy việc phụ bạc Giang Doanh như thế không ổn.  

 

Vậy là cứ kéo dài mãi.  

 

Nếu ví Giang Doanh là một bữa ăn thịnh soạn để thay đổi khẩu vị, thì Từ Chi là món tráng miệng đôi khi mới dùng tới.  

 

Người ngoài đều nghĩ rằng, Tần Tư Hiển đã "bị loại bỏ", rằng chỉ cần Tần Hoài Tranh chờ thêm vài năm, cả gia đình họ Tần sẽ thuộc về .  

 

Nhưng sớm biết rằng, trong di chúc mà ông cụ nhà họ Tần nắm giữ, người hưởng lợi lớn nhất lại là nhỏ đã trở thành người khuyết tật của .  

 

Anh không cam tâm.  

 

Nhưng cũng không thể .  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...