Tôi Nói Muốn Kết [...] – Chương 6

6

 

"Giang Doanh, điên rồi sao!"  

 

Tôi ném mạnh ly rượu xuống đất.  

 

"Đúng , tôi bị bệnh dại, tốt nhất tránh xa tôi ra, không khéo tôi cắn chết đấy!"  

 

Tần Hoài Tranh giữ lấy tay tôi, nghiến răng:  

"Em quen Tần Tư Hiển từ khi nào?  

 

"Quan hệ của hai người rốt cuộc là gì?  

 

"Em đã giấu tôi gì?"  

 

Dáng vẻ giận dữ của thật châm chọc.  

 

Ai mà ngờ, một tiếng trước chính là người đẩy tôi ra chứ.  

 

"Anh lấy tư cách gì để hỏi?  

 

"Đừng quên, chính là người chia tay, ngay vừa nãy."  

 

Anh càng nắm chặt tay tôi, dường như không nhận câu trả lời thì không chịu buông.  

 

"Tần Hoài Tranh."  

 

Đợi mãi không thấy tôi, Tần Tư Hiển quay lại tìm.  

 

Thấy cảnh này, sắc mặt hơi trầm xuống.  

 

"Đối với thím của cậu thì lịch sự một chút."  

 

Từ Chi cũng lên tiếng khuyên:  

"Hoài Tranh, đừng ngốc nữa, bây giờ ấy không còn là của cậu."  

 

Tôi vung tay, tát thêm lần nữa.  

 

Gương mặt đẹp trai lập tức đỏ bừng.  

 

Anh buông tay.  

 

Tôi không muốn ở lại thêm một giây nào, quay sang Tần Tư Hiển:  

"Đi thôi."  

 

Anh khẽ gật đầu, ném cho Tần Hoài Tranh một ánh đầy cảnh cáo.  

 

---  

Tần Tư Hiển không dùng nước hoa.

 

Chiếc xe của rất khiêm tốn, chìm lẫn trong dòng xe cộ, không có chút nổi bật.

 

Tài xế đã sớm nâng tấm chắn trong xe lên.

 

Trong không gian nhỏ bé này, Tần Tư Hiển là người vỡ sự im lặng trước:

"Sau khi về nước, tại sao em không đến tìm tôi?"

 

Tôi ra ngoài cửa sổ:

"Liệu có cần thiết không?"

 

Dù sao, ngày chúng tôi chia tay, mọi chuyện đã trở nên vô cùng khó xử.

 

Tôi học đại học ở nước ngoài.  

 

Lúc mới sang, nơi đất khách quê người, vừa không quen biết ai vừa không thạo ngôn ngữ, tôi chịu không ít thiệt thòi.  

 

Khi bị lừa đến mức gần như không còn xu nào, tôi đã nghĩ đến việc đi cướp.  

 

, sau một tuần lang thang ở khu nhà giàu, tôi nhắm mục tiêu là một chàng trai trẻ.  

 

Thứ nhất, ta là người Hoa.  

 

Thứ hai, ta luôn đi một mình, hầu hết là đi bộ đến trường.  

 

Thứ ba, ta rất tốt bụng, thường thấy ngồi bên đường cho mèo hoang ăn.  

 

Trước khi ra tay, tôi tự thuyết phục bản thân: chỉ cần 200 đô thôi, một tháng sau có lương nhất định sẽ trả lại!  

 

Cái bóng của tôi đã con mèo bỏ chạy, giọng tôi run rẩy:  

"Cướp… cướp… cướp đây!"  

 

Nghe thấy tiếng, ta ngẩng đầu lên.  

 

Anh ta rất đẹp trai.  

 

Da trắng, mặt đẹp.  

 

Đây là lần đầu tiên tôi rõ khuôn mặt ta ở khoảng cách gần.  

 

Rồi bắt đầu hối hận.  

 

Anh ta vỗ tay đứng dậy, giọng nhẹ nhàng:  

"Cướp cái gì?"  

 

"… Tiền." Tôi không chút tự tin, tay nắm chặt con dao đồ chơi.  

 

"Đây không phải là hành tốt.  

 

"Em gặp khó khăn gì sao?  

 

"Có lẽ tôi có thể giúp em."  

 

Anh ta thật tốt bụng.  

 

Tôi không chống cự nổi nữa.  

 

Cái bụng đói sau ba ngày cuối cùng cũng không chịu nổi, tôi ngồi thụp xuống đất òa khóc nức nở.  

 

Có người tốt bụng tưởng tôi gặp nguy hiểm, liền gọi cảnh sát.  

 

Kết quả, cả hai chúng tôi đều bị đưa về đồn.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...