3
Tôi mở điện thoại, tìm thấy bài đăng đang đứng hot search.
Trong ảnh quả thật là Tần Hoài Tranh.
Bộ vest mặc vẫn là bộ tôi mua cho .
Anh vào cửa hàng một tiếng, khi ra tay xách theo túi, kích cỡ thì chắc chắn là nhẫn rồi.
Tôi vẫn không dám tin:
"Chắc không phải đâu…"
Dù sao thì thái độ của tối qua cũng chẳng giống người đang muốn kết hôn.
Triệu Ninh hiểu rõ đầu đuôi, an ủi tôi:
"Yên tâm, chắc chắn là ấy đi mua nhẫn cầu hôn cậu rồi, cứ đợi đi, danh hiệu bà Tần này là của cậu."
"Tối nay nhớ ăn mặc thật đẹp, tôi đang chờ đây."
Tôi vẫn chưa yên tâm, liền đeo khẩu trang, đến thẳng cửa hàng trang sức đó.
Sau khi tiết lộ thân phận, nhân viên mới dám kể thật.
Tần Hoài Tranh quả thật đã mua chiếc nhẫn đúng với cỡ của tôi.
Anh… thật sự định cầu hôn tôi sao?
Tâm trạng tôi có chút phức tạp, nhiều hơn cả là sự mong chờ.
Đến bảy giờ tối, tôi nhận tin nhắn từ Tần Hoài Tranh.
[Chú nhỏ tôi hôm nay sinh nhật, em cũng đến đi.]
Tôi mím môi, gõ một dòng:
[Nhất định phải đi sao?]
Chủ yếu là vì nhỏ của Tần Hoài Tranh…
Chưa kịp hồi tưởng lại, Tần Hoài Tranh đã gọi điện tới, giọng điệu không nóng không lạnh:
"Đến đi, chuyện này hôm nay khá quan trọng."
"À đúng rồi, em cứ mặc chiếc váy trắng ấy đi."
Tôi rất ít khi mặc váy trắng, chiếc duy nhất tôi có là do Tần Hoài Tranh tặng.
Khi đó tôi từng hỏi tại sao lại tặng váy trắng.
Biểu cảm của lúc đó không rõ ràng:
"Thấy đẹp thì mua thôi."
—
Khi tôi đến, đã có người phục vụ chờ sẵn.
Tôi đi thang máy lối dành cho khách VIP, đã có người đến trước.
Người phục vụ khẽ cúi đầu chào:
"Chào ông Tần."
Tần Tư Hiển ngẩng lên .
Tôi vội vàng tránh ánh mắt của .
"Cũng lên tầng 35 à?"
Người phục vụ gật đầu đáp: "Vâng."
Tôi im lặng không gì, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.
Anh ấy vẫn không thay đổi.
Tình trạng chân của Tần Tư Hiển là chuyện mà ai ở Hương Cảng cũng biết.
Anh ngồi xe lăn suốt nhiều năm nay.
Trợ lý đẩy xe lăn cho vào trước.
Tôi còn ngẩn ra đứng tại chỗ, định chờ thang máy tiếp theo.
Anh chậm rãi :
"Nếu không vào ngay sẽ trễ đấy."
Tôi đành miễn cưỡng chịu đựng ánh mắt đầy hàm ý của mà bước vào.
Trong suốt quãng đường đi thang máy, chẳng ai câu nào.
Khi nghe tiếng chuông báo đến nơi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Người phục vụ mở cửa:
"Cậu Tần đang ở bên trong."
Tôi lịch sự nhường đường, định để người lớn đi trước.
Tần Tư Hiển thản nhiên đáp:
"Cùng vào đi."
Trong phòng đông người, hầu hết đều là người tôi từng gặp qua.
Tần Hoài Tranh không để ý tôi đến, đang chơi trò chơi cùng mọi người.
Anh thua.
Người ta hỏi chọn "Thật lòng" hay "Thử thách mạo hiểm".
Anh người đối diện với ánh mắt khó hiểu, rồi chọn "Thật lòng".
Ánh mắt tò mò của tôi hướng về phía đối diện.
Là một mỹ nhân.
Cô ấy trông quen quen.
Mọi người đều rất hào hứng, đưa ra một câu hỏi đầy sắc bén:
"Nếu Từ Chi và Giang Doanh cùng rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước?"
Tôi nhớ ra rồi.
Cô năm đó khiến Tần Hoài Tranh lục đục với gia đình, chính là ấy.
Từ Chi.
Cô ấy đẹp, tên cũng hay.
Không ngạc nhiên khi lại thích ấy đến thế.
Từ góc của tôi, chỉ thấy góc nghiêng của Tần Hoài Tranh.
Anh :
"Tất nhiên là cứu Chi Chi rồi.
"A Doanh biết bơi, là tôi dạy ấy mà."
Từ Chi ngồi đối diện , ném một lá bài vào mặt :
"Đừng linh tinh, đừng để hiểu lầm, đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Bạn thấy sao?